Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Hiển thị các bài đăng có nhãn Phapxa Chan. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phapxa Chan. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2024

Thơ Phapxa Chan

PHAPXA CHAN, NGÀY RA ĐỜI

Nguyễn Đức Tùng

Lời giới thiệu của tác giả Nguyễn Đức Tùng về tập thơ mới xuất bản của Phapxa Chan - Ngày Ra Đời Của Gió.

Một trong những chức năng của thơ là nhớ lại. Sự bí ẩn, các huyền thoại, không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Thơ là sự trở lại với trạng thái vô tội. Trạng thái ấy bị hy sinh bởi chiến tranh, chủ nghĩa tiêu thụ, sự phát triển văn minh kỹ thuật vô tội vạ và những xáo trộn lịch sử. Dân tộc ngày một già đi, cằn cỗi. Chúng ta lạc đường, xô dạt về một góc tối của nhân loại.

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2023

Ba bản dịch thơ Louise Glück

Tôi đã dịch những bài thơ trên của Louise Glück vào năm 2020, năm bà được trao Nobel Văn chương. Hôm nay, nghe tin bà đã hoàn mãn chuyến rong chơi trong kiếp này, tôi thấy lòng mình thật bình an, thanh thản.

Điều kỳ lạ là cả ba bài thơ mà tôi đã chọn dịch đều nói về cái chết, tình yêu và sự sẵn lòng để mở toang, vỡ vụn. Tôi có cảm giác Louise Glück đã ra đi từ rất lâu mà đồng thời cũng sẽ ở lại mãi mãi.

Bà là mạch nguồn thi ca bất tuyệt trong tôi. Tạ ơn bà.

Phapxa Chan

image
Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2023

Kẻ hoài nghi tin cẩn

Phapxa Chan

Anh ngác ngơ ngó xuống, còn bỏ quên cái gì ở dưới những bánh răng kia ư? Có và không. Thứ duy nhất vẫn ở trong hai lòng bàn tay anh, và anh cần khum tay mà đi tới. Để đi xuống cỗ máy dưới kia hòng tìm một thứ gì bỏ sót, anh sẽ phải leo trèo, bám víu và để tuột thứ duy nhất có trong lòng tay mình.

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

Đọc “Ba cái lẻ tẻ” của Vũ Thành Sơn

Phapxa Chan

Tôi không có thói quen làm dấu trang trong khi đọc sách. Tôi ỷ vào trí nhớ tuyến tính của mình cho lần sau giở lại đúng nơi đã đọc qua. Nhưng tôi mới bị hớ một vố khi áp dụng thói quen này trong lúc đọc Ba cái lẻ tẻ của thi sĩ Vũ Thành Sơn. Tôi hăm hở đọc lại dăm ba bài tôi đã đọc mà cứ tưởng đọc lần đầu. Tôi chú ý đến điều đó và thử đọc lại tập thơ đến lần thứ hai, thứ ba, tôi vẫn không thể nắm bắt được tuyến tính trong đó. Mọi câu, mọi chữ đều vang lên trong hiện tại. Tôi bị hấp dẫn trước tiên bởi điều này.

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

Về Ác mộng của Hoàng Hưng

Khánh Duy (Phapxa Chan)

clip_image002

Tập thơ Ác mộng của nhà thơ Hoàng Hưng là tập thơ tôi cảm thấy dễ đọc nhất trong tất cả những tập thơ tôi từng được đọc. Tôi đọc thơ và chỉ cảm thấy dễ dàng khi tôi cảm được những bài thơ đó cũng được viết thực sự dễ dàng. Nhưng dễ dàng ở đây không hề có chút nào đồng nghĩa với dễ chịu. Không những thế, nó dường là kết quả của sự khó chịu, đau đớn, và dằn vặt quá lâu ngày. Chúng dễ dàng được viết ra như lớp da bưng mủ, quá sức chịu đựng, buộc phải bung tràn. Không thể dễ dàng hơn. Dễ dàng như nước mắt tháo đổ.

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2018

Diss Murakami

(Rút từ facebook của Phapxa Chan)

Nhân lần Văn Việt đăng một truyện ngắn của Haruki Murakami “Những người đàn ông không có đàn bà”, kèm theo đôi lời giới thiệu, tôi đã đọc, có thể nói là đọc thêm, cũng có thể nói là đọc lại, để khẳng định một cảm nhận của mình: Murakami vẫn đang bị bóng đè và nói mớ. Cũng nhân chuyện gần đây tôi hay bị bóng đè và sống với lucid dream (*) khá nhiều, tôi sẽ giải thích những liên hệ đó theo kinh nghiệm cá nhân, biết đâu tìm được điểm tương đồng với vài ý kiến phản ảnh về văn hào của chúng ta.

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2018

Giọt nước mắt hân hoan

Phapxa Chan phổ thơ Ý Nhi

Có một lần tôi nói nửa câu: “Cả nửa cuộc đời, tôi đã…”; có người ngỡ ngàng hỏi lại: “Làm sao anh biết cuộc đời anh dài ngắn bao lâu mà nói chuyện nửa cuộc đời?” Ừ, tại tôi đâu có biết cuộc đời tôi sẽ dài ngắn bao lâu nên phút hiện tại nào tôi cũng nhận thức nó như định mốc cho một thứ gọi là “cả cuộc đời tôi”. Ừ, một nửa cuộc đời tôi đã sống ngông cuồng điên loạn, nửa còn lại hẳn khao khát được bảo trì trong một vùng yên ấm; để sớm mai lên đường, gửi lại cố nhân một tấm lưng của kẻ lãng du hoang đường nhưng thực tình đôi mắt lại cúi xuống nhặt tìm từng mảnh cố hương trong từng bước chân lầm lũi.

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2018

Phương pháp

(Rút từ facebook của Phapxa Chan)

Bây giờ đây, tôi sẽ nói cho các bạn nghe một số điều trong tư duy chiến lược của tôi liên quan đến cách một phe (có vẻ là) yếu hóa giải áp lực dẫn đến chiến thắng một phe (được cho là) mạnh. Cách tuyệt nhất (thượng sách) để chiến thắng là khiến cho đối thủ không có đối thủ; dưới một chút (trung sách) là khiến đối thủ không thấy được đối thủ; cuối cùng (hạ sách) là khiến cho đối thủ nhanh chóng chiến thắng một đối thủ, sau đó, trong khoảnh khắc không còn mục tiêu chiến đấu, là cuộc phản công bất thần từ một đối thủ tưởng đã thất bại.

Quan sát thời cuộc (chủ yếu qua Facebook), tôi thấy dường như quần chúng đang làm ngược lại; tức là: thấy là đánh (thấy cái gì là đánh cái đó) và đánh là thua. Tại sao thua? Tại mình không ý thức được mình đang đánh cái gì; đánh đúng cái đối phương muốn mình đánh thì rõ ràng là sẽ thua. Đối phương muốn mình đánh cái gì? Đối phương muốn: Nhân dân thì tin tưởng vào “sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc để chiến thắng giặc ngoại xâm”; chính phủ thì từ lâu đã là “thần tử” của “thiên triều” (tức là giặc ngoại xâm) và trở thành kẻ thù của nhân dân. Quan sát toàn cục, chỉ thấy dân ta đánh nhau trong quẫn cùng và tuyệt vọng. Đối thủ đang dùng trung sách mà tôi nói ở trên: khiến ta không thấy (hoặc không chạm) được đối thủ vì mải chiến đấu với một con rối, mà con rối đó cũng chính là người của mình. Chúng ta có giỏi lắm thì cũng đi tới được việc khiến đối thủ dùng hạ sách là: cho chúng ta (tưởng là đã) thắng. Và đây là kết quả: Cách mạng thành công, độc lập, tự do, hạnh phúc; chúng ta thắng rồi mà, còn ai mà đánh nữa; bên ta là láng giềng thân hữu mà! Đừng nghĩ đó là chuyện quá khứ, mà phải thấy nó có thể lặp lại trong tương lai. Và vì vậy, hiện tại phải tỉnh táo, hỡi những người yêu nước!