Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2023

Thơ Phapxa Chan

NĂM BÀI THƠ VIẾT TRÊN HÈ PHỐ

Screenshot 2023-08-07 at 20.30.14

 

 

Nếu có thể

 

ngày mai

hãy đưa anh một hòn đá

một cốc nước

và tất nhiên

lửa

đừng quên

đưa anh một cái gạt tàn

anh búng ánh mắt em

sau giấc ngủ.

 

Tại Cộng Cà phê

 

nét hoa mờ trên phiến gỗ ngủ say

nhạt nhoà chiều khói tím

bóng đèn khóc khan mộng mị

bàn ghế cười cợt mây mưa

 

ngón kẹp điếu thuốc tàn nhanh

hỏi tháng ngày cũ chưa

sau ngàn năm bả lả

người cầm lá bài bâng khuâng

ta ném nước cờ vội vã

dọc phố hoa râm

chân vẫn tin rằng đường có thật

 

váy và môi son hút mắt

đêm và tóc biếc quấn thân

máy đánh chữ gõ nhịp thay dương cầm

nụ cười nứt đôi hai dãy phố.

 

Một đêm

 

một đêm làm đường sắt

nghe bánh tàu rít lên

một đêm làm mặt đất

nghe bước người xéo trên

 

một đêm làm người điên

nghe chuyện đời bất tận

một đêm làm đèn đêm

soi lệ người từng ngấn

 

một đêm làm da phấn

chiều tay ai thoả thuê

một đêm làm bùn lấm

vấy chân người mỏi mê

 

một đêm làm hàng ế

trĩu vai ai quẩy về

một đêm làm lời dế

ru đêm dài lê thê

 

một đêm dài như thế

một đêm dài như nào

một đêm dài hơn thế

một đêm dài hơn sao

 

một đêm dài nhân thế

một đêm dài hư hao

một đêm dài không thể

không thở dài hay sao?

 

Chúng tôi

 

hai người ngồi nhớ nhau

mà không nhớ ra đang nhớ ai

 

tôi là con chuột vô gia cư

em là con mèo trong bãi rác

 

những người vừa cập thành phố

họ đem theo

mưa

 

nỗi vội vàng

mưa

 

làm ướt chúng tôi

nỗi nhớ.

 

Ngờ ngợ

 

sao cũng phố ngày xưa

nhưng ướp trong nỗi nhớ

bỗng lung linh bất ngờ

làm chân ai ngờ ngợ

 

cô đặc cả giấc mơ

thành vị đường ngọt lịm

ngăn cách một làn mưa

đèn đường đêm chợt tím

 

từ lúc khép đôi tim

gió dường như thích hát

ríu rít hơn cả chim

khóm cây bừng hương ngát

 

sóng biếc và nắng tràn

trải đường trưa trông ngóng

tay dạn và môi ngoan

chiều vuột qua thật chóng

 

chiều qua rồi đêm chong

phố chỉ còn nỗi nhớ

mưa tạnh rồi đêm hong

lòng chỉ còn ngờ ngợ

 

ấy là thực hay mơ

ấy là mơ hay thực

ta đã ngủ hay chưa

hay chưa từng tỉnh giấc?