Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Hiển thị các bài đăng có nhãn Châu Diên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Châu Diên. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

Thế là chị ơi, rụng bông gạo đỏ

Châu Diên

Nhà văn Đoàn Lê đã vĩnh biệt bạn đọc và những người yêu mến mình vào hồi 3 giờ chiều ngày 6 tháng 11 năm 2017 sau một thời gian bệnh nặng. Bà đã tham gia Ban Vận động Văn đoàn Độc lập Việt Nam từ những ngày đầu tiên. Trong lúc bà bệnh, người ta đã tới nhà gây sức ép để bà viết giấy tuyên bố rời bỏ tổ chức này vì nó đã “nhận tiền của bọn phản động nước ngoài”, song bà kiên quyết từ chối, và chỉ viết một lá thư xin rút tên vì lý do sức khỏe. Văn Việt xin chia buồn với nhà thơ Đoàn Thị Tảo và tang quyến, và trân trọng giới thiệu với bạn đọc những dòng cảm xúc của nhà văn Châu Diên (Phạm Toàn), một người bạn lâu năm của gia đình Đoàn Lê.

Văn Việt


anh-nha-van-doan-le-anh-tu-lieu_oika

Đoàn Lê đã ra đi hôm qua hồi 3 giờ chiều. Một bạn trẻ rất ngưỡng mộ Đoàn Lê nhắn tin cho tôi. Trước đó vài bốn ngày, một nhà văn năm nay 84 tuổi cũng mấy lần hồi hộp gọi điện cho tôi. Mấy người gọi muốn tôi viết chút gì đó về người đàn bà ra đi lúc gần tám mươi tuổi.

Xin có vài hàng tản mạn về Đoàn Lê, gọi là một chút thoang thoảng hoa nhài… Chỉ có thể là những tản mạn không đầu không cuối. Dở dương như cuộc sống nhiều nghệ sĩ một thời đáng yêu và đáng ghét, một thời không nghệ sĩ nào không thể nhập cuộc và cũng không thể không tiếc rẻ.

Ý nghĩ đầu tiên chợt tới lại là thế này: người khóc hết nước mắt lần này không thể là ai khác ngoài nhà thơ Đoàn Thị Tảo. Thế là chị ơi, rụng bông gạo đỏ… Như thể Đoàn Thị Tảo đã hốt hoảng lo sợ tự bao giờ, có một ngày như hôm qua, mồng 6 tháng 11 năm 2017, hồi 3 giờ chiều… Ngày chị sinh, Trời cho làm thơ …

Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

Chuỗi ẩn dụ nhỏ và một ẩn dụ lớn trong Chuyện ngõ nghèo của Nguyễn Xuân Khánh [1]

Châu Diên
Tối 11/4/2017, tại Trung tâm Văn hoá Pháp, Hà Nội, đã có buổi ra mắt tiểu thuyết Chuyện ngõ nghèo của nhà văn Nguyễn Xuân Khánh. Văn Việt xin trân trọng giới thiệu bài viết của nhà văn Châu Diên, người bạn chí thiết của tác giả, người nắm vững lịch sử hình thành và những thăng trầm của cuốn sách trên con đường đến với công chúng. Bài viết này được “đặt hàng” để đọc trong buổi ra mắt sách, nhưng một số chỗ đã bị thay đổi khi đọc, cho phù hợp với thực tế là cuốn sách cũng đã bị Cục Xuất bản yêu cầu “cắt cúp” trước khi cho phát hành.
Văn Việt
Tối nay, được giới thiệu cuốn tiểu thuyết cực hay của Nguyễn Xuân Khánh, tôi rất muốn nhại lại lời tổng thống Hoa Kỳ J. F. Kennedy hãnh diện giới thiệu bà vợ đẹp – ông tổng thống đã nói “Tôi là người cùng đi với Jacqueline đến Paris” – và hôm nay tôi cũng nói “Tôi là người đang ngồi cạnh nhà văn Nguyễn Xuân Khánh”.
Nguyễn Xuân Khánh có một hành trình viết văn vất vả. Nhưng anh rất may mắn được nhìn thấy những đứa con tinh thần của mình chào đời khi rất nhiều bạn bè cùng thế hệ với anh đang còn sống để chứng kiến những khắc khoải văn chương của anh đã thành hiện thực – không còn là những ước mơ tiềm tàng về những tác phẩm để đời của mình như hồi dăm sáu chục năm về trước.
Trong khoảng gần ba chục năm trở lại đây, tính từ cuốn Miền hoang tưởng [2] in “chui” và thoát nạn một cách may mắn, Nguyễn Xuân Khánh ra mắt sách liên tục, đáng kể nhất là Hồ Quý Ly (2000), Mẫu Thượng Ngàn (2008), rồi Đội gạo lên chùa (2011). Ba tiểu thuyết vừa kể, cuốn nào cũng chắc nịch gần nghìn trang. Trong lần ra sách Mẫu Thượng Ngàn ở trụ sở Hội nhà văn Hà Nội, Võ Thị Hảo nói khẽ với tôi “chỉ ngồi chép lại chừng này cũng đủ mệt”[3].

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

Thơ thẩn Paris

Châu Diên

Tôi phục anh Lê Kim qua bài anh viết đầu năm 1948 về đêm chiếu phim ở Bắc Cạn sau chiến thắng Thu Đông 1947. Anh “tường thuật” bằng con mắt của người đau mắt, chỉ còn đôi tai để ghi những âm vang trong khán giả. Tôi sẽ học cách viết đó và bắt đầu với việc kể chuyện đi Paris của ba con người thực sự yêu Paris… nhưng chưa bao giờ đến Paris.

Bảo tàng Rodin

Người thứ nhất là thầy Trần Văn Khang, người đã làm cho tôi như đang đứng trước bức tượng Người suy tưởng của Rodin. “Chú phải đứng trước tượng, nhìn cho rõ những múi thịt hằn lên ở lưng con người đó khi đang suy tưởng. Tư duy là thế đó. Rodin là thế đó”.

Người thứ hai, bạn vong niên 87 tuổi mới qua đời, từng làm công cho nhà in Xuân Thu và mắc hạn Xuân Thu. Vì hạn mà anh chỉ có thể tưởng tượng những chuyến đi. Có đi Pháp, rồi quay về với Rodin, hai chúng tôi trước sau cùng là học trò thầy Khang mà!

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Con Cún đã về

Truyện
Châu Diên
Nghệ thuật chi quang
(Bức hoành ở bàn thờ gia tiên nhà bạn tôi tại phố Cửa Đông)
Gia đình hoạ sĩ Trân có những hai Cún. Một con Cún thật, nuôi đã gần sáu năm trời, trưởng thành lâu rồi nhưng vẫn gọi là Cún theo tên cúng cơm từ hồi nhỏ mới xin về nuôi. Và một Cún kia năm nay học lớp Sáu. Sinh nhật nó năm nay, nó tuyên bố bây giờ Cún nhớn rồi từ nay cả nhà không được gọi Cún là Cún nữa đấy. Cả nhà vồ lấy cơ hội để trêu con bé, thế không gọi Cún bằng Cún thì gọi Cún bằng gì? Cún lớp Sáu trả lời rằng gọi Cún bằng gì cũng được, nhưng Cún không thích mọi người cứ gọi Cún bằng Cún mãi, mà phải gọi Cún bằng tên thật của Cún ấy!
Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Đường tới chốn không lời

Truyện Châu Diên

Hai người theo vết chân nhau đi ngược lên quả núi đá vôi có những hỏm đất tơi xốp mọc đủ loại cây, cả cây rừng chưa bị chặt phá hết xen lẫn cây ăn quả mới trồng đang chờ ra quả, đúng là một vùng sơn địa đang khai thác. Hai người một già một trẻ đang say sưa giữa câu chuyện nửa tục nửa thanh. Có gì đâu, quan hệ giữa hai người là về công việc bài vở báo chí viết lách, nhưng ngoài ra họ còn có quan hệ nơi bể bơi. Cô gái đã vặn hỏi ông già, “Khi đi bơi với chúng cháu, có khi nào bác có những ý nghĩ vớ vẩn không?”. Bác già đang vịn vào một nhánh cây mềm oặt để leo lên một bậc dốc, vừa ngập ngừng tìm lời diễn đạt một ý tưởng sao cho thanh và thoát. Cô gái quay lại, tay như chìa ra đón người bạn già lên theo, giọng khuyến khích:

-Bác yên tâm đi, bác chưa biết rõ trích ngang của lũ chúng cháu đâu, thế hệ tuổi mười bốn phẩy hai đấy ạ…(*)

-Là tuổi gì vậy?

Cô gái ngoẹo cổ cười:

-Hoá ra bác chưa đọc báo cáo khảo sát mới nhất của Uỷ ban bảo vệ Bà mẹ và Trẻ em…

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

Vén mây giữa trời thấy sách lớp 6 Cánh Buồm…

CHÂU DIÊN
Chiềng làng chiềng chạ… Nhóm Cánh Buồm sắp được phép phát hành cuốn Văn lớp Sáu. Cuốn Tiếng Việt lớp Sáu đã nộp lưu chiểu được 5 hôm, còn chờ 10 hôm nữa sẽ phát hành thoải mái. Cuốn Văn thì sớm mai mới đem nộp lưu chiểu, và phải chờ mất hai tuần nữa.
Cả hai cuốn Văn và Tiếng Việt lớp Sáu đều do nhóm Cánh Buồm chịu trách nhiệm, nhưng nhóm tổ chức biên soạn chịu trách nhiệm trực tiếp là 5 người: Phạm Toàn, Nguyễn Thị Thanh Hải, Hoàng Hưng, Vũ Thế Khôi, Dương Tường.
Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

THẢO LUẬN DẠY-HỌC NGỮ VĂN TRONG NHÀ TRƯỜNG (4): Sao lại dạy văn?[1]

Phạm Toàn

Đã từ lâu rồi, việc dạy Văn cho trẻ em ở trường phổ thông gặp khó khăn. Nhiều người đã nói tới hiện tượng trẻ em ngại học văn, có khi chán hoặc ghét học văn.

Không phải là chúng ta thiếu những thầy giáo dạy văn với tất cả tấm lòng và tài năng, trí tuệ của mình. Nhưng tình hình vẫn chẳng sáng sủa bao nhiêu, năm này qua năm khác. Tình hình học văn của trẻ em chỉ càng ngày càng xấu đi.

Chúng tôi cho rằng phải đi tìm trách nhiệm từ gốc của tổ chức dạy văn. Đó là tình trạng chính các nhà sư phạm bậc thầy lúng túng triền miên trong việc xác định phương thức dạy văn cho trẻ em ở nhà trường phổ thông dựa trên một cơ sở tâm lí học chắc chắn, lại được thực nghiệm chu đáo và được kiểm chứng nghiêm ngặt trong thực tiễn.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

Quyển sách mang tâm can một người Anh

Phạm Toàn

Tôi không thể viết lời giới thiệu cuốn sách này một cách “cổ điển”. Chắc chắn tôi biết làm và cũng hơi thạo cách giới thiệu sách “nhà nghề”. Nhưng tác giả cuốn sách này lại là một người mà thế hệ chúng tôi được phép gọi bằng Anh và vô cùng sung sướng gọi Người ấy là Anh.

Tôi cũng còn được gọi nhiều người khác nữa bằng Anh như vậy.

Năm 1941, gia đình tôi (cũng như nhiều gia đình khác) đã “chạy loạn” khỏi Hà Nội về quê để tránh bom quân Đồng Minh ném xuống quân Nhật. Tôi rời cái ngõ Đức Khánh nhỏ bé ở phố Hàm Long để về quê ngoại mênh mông ở làng Cự Lộc (nay thuộc khu Trung Hòa – Nhân Chính) – nơi mà sau này khi đọc “Hồng Lâu Mộng” tôi vẫn thường nghĩ đến.

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Trứng…

Truyện ngắn Châu Diên

Chú thích – Truyện ngắn này tôi viết năm 1973. Viết xong, chẳng biết đăng ở đâu, chỉ đưa bạn bè đọc chơi. Nhiều bạn, trong đó có bạn vong niên Ngô Nhật Quang và Phạm Ngọc Khuê, đã thành người thiên cổ. Rồi từ một truyện thành một tập truyện, vẫn chẳng biết gửi đăng ở đâu. Bản viết tay cả tập truyện bị Hoàng Hưng “đánh mất” (cùng 3 bản thảo khác nữa). Nhưng lại có một bản chép tay khác của bạn tôi, nhà giáo Nguyễn Viết Hùng, hiện sống ở Gò Vấp, Sài Gòn. Bản này lang thang tới tay bạn Trí Dũng trước ở phố Hàng Trống- Hà Nội, nay cũng ở Sài Gòn. Bạn Trí Dũng vừa mới đưa Hoàng Hưng chuyển về cho tôi. Nhân tiện chị Minh Thư hỏi có truyện gì không, tôi gõ lại y nguyên bài thơ xinh xinh đó gửi đăng, để tỏ lòng biết ơn những người bạn kẻ còn người mất của mình. – Ch.D

Hình như là các nhà giáo, nếu có chút lòng yêu nghề, thường cũng thích viết văn, làm thơ. Trường hợp của tôi có là ngoại lệ chăng?

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Trư cuồng của Nguyễn Xuân Khánh

Châu Diên

Tôi mới đọc xong hai tập nhật ký bất hủ, một của nữ bác sĩ liệt sĩ Đặng Thuỳ Trâm, một của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc[1]. Trải những ngày đọc nhẩn nha, tôi đã nhiều lần lau nước mắt. Tôi đã mua mấy bộ tặng những đứa cháu nội và ngoại nào đã qua tuổi 17. Và một bộ riêng tặng con gái năm nay 45 tuổi.

Vì sao lại dài dòng những điều đó trước khi giới thiệu tác phẩm của tác giả Hồ Quý Ly[2] có cái tên ngồ ngộ Trư cuồng? Vì bản thảo Trư cuồng đã ở trong ngăn bàn của tác giả từ năm 1982 và đã bị các nhà xuất bản từ chối, những nhà xuất bản tiến bộ và sắp tiến bộ, đổi mới và chưa đổi mới hẳn.

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Làm mẫu cải cách giáo dục [*]

Thưa quý vị,

Được báo cáo trước Ủy ban Văn hóa Giáo dục Thanh niên Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc Hội về công việc của mình sau 5 năm ra đời và hoạt động quả thật là một vinh dự đối với trách nhiệm của nhóm biên soạn sách giáo khoa chúng tôi.

Nhóm Cánh Buồm chào đời vào nửa cuối năm 2009 với năm thành viên đầu tiên, được Nhà xuất bản Tri thức đỡ đầu trong cuộc hội thảo ra mắt mang tên Hiểu trẻ em – Dạy trẻ em tại Trung tâm Văn hóa Pháp ở Hà Nội.

Cánh Buồm mơ ước ấy có một mục tiêu là soạn lại bộ sách giáo khoa bậc tiểu học.

Canh Buom

Ảnh: Các đại diện Cánh Buồm với lãnh đạo UBVHGDTTN của Quốc hội

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

André Cương Quyết… lai kinh ký sự

Phạm Toàn

Ngày thứ nhất

Ngày 9 tháng 7 năm 2014 – Hồi 2 giờ sáng: chợt nhớ ra là chưa gửi cho Cu Cậu số điện thoại của mình.

Nói qua vì sao tôi gọi André Cương Quyết là Cu Cậu. Chỉ vì cu cậu kêu tôi là “anh”, và tôi cũng hay kêu cu cậu là “thằng em”.

Mấy năm liền, tôi chỉ gặp André Cương Quyết qua mạng Internet. Anh Cu gửi bài, nhờ tôi dịch, và chuyển cho một trang blog thích hợp chịu đăng. Thường là trang Bauxite đăng luôn, sau đó Ba Sàm đăng lại. Bây giờ có Văn Việt nữa.

Hình như lần đầu tiên hai anh em “mày tao chi tớ” với nhau là lần Cu Cậu viết nhại câu đầu quốc ca Pháp: Allons, marchands de la patrie… để giễu tổ quốc 1 của anh vì những lý do lợi lộc kinh tế đã quay lưng lại với cái Đẹp Pháp để làm vài chuyện xấu xí Pháp-Việt, đụng chạm đến tư cách và tình cảm công dân Pháp-Việt của André. Bữa đó, tôi cao hứng nhại Tố Hữu dịch Hỡi những con buôn của giống nòi – có lẽ vì thỏa mãn sự phục thù Pháp-Việt của André Cương Quyết, nên anh đã tặng tôi danh hiệu “võ sĩ nhào lộn ngôn ngữ”.

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Ngọn đèn xanh

Truyện ngắn của Châu Diên

                                                                                    “Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai”…

Khúc Nhập đề

Bạn nói: “Anh có biết giờ phút sung sướng nhất đời của một nhà văn viết truyện ngắn là lúc nào không? … Không, chứ gì? … Tôi sẽ kể anh nghe… Đó là một thời khắc rất lạ … Nó chỉ xảy đến vào cái lúc hết sức mong manh khi nhà văn chợt nảy ra một ý, và anh ta đang dùng mấy ngón tay vê vê cái cục đất sét mơ hồ cho thành những hình thù những mảnh đời …”. “Có vậy thôi ư?”. “Có vậy thôi… nhưng bên trong là cả một mênh mông bí mật … anh ta cười một mình khi nghĩ đến những người bạn sẽ đọc truyện của mình, ha ha ha … họ sẽ cười tít vì những ý nghĩ hồn nhiên rồ dại của mình … ha ha ha …ta phải viết đây …”.

“Có thế thôi ư? Nhà văn chỉ có vậy thôi ư?”.

“Gì nhỉ ?… Mình muốn viết về cái cô gái mặc áo trắng ngực thắt đai hồng cô sao quá trẻ quá đẹp quá trong trắng đang đi trong đoàn người kia… Mình muốn bạn mình là thằng cu Xuân biệt hiệu Xuân Lêu Têu trong câu chuyện mình sắp viết ra sẽ trở thành người yêu của cô gái ấy và gì gì nữa nhỉ và hôm chúng nó nắm tay nhau đến trước mặt mình để báo tin chúng sẽ thành đôi thì… ôi, mình sắp òa lên khóc mất …”.

“Ôi, anh không thể hiểu nổi một nhà văn nếu anh không trông thấy tôi vào cái lúc ấy … tôi nén lại tôi nén lại tôi nén lại nhưng rồi tôi khóc tôi khóc tôi khóc tôi nức nở vô cớ mà khóc khóc khóc như con trẻ ấy…  không bị đòn không bị mắng không bị oan mà khóc chỉ vì nghĩ đến việc hai đứa ấy, cô gái áo trắng kia và bạn tôi thằng Xuân Lêu Têu hai đứa nắm tay nhau đứng trước tôi như con chiên đứng trước một bức tượng… và bức tượng bỗng cử động, tượng bỗng giơ bàn tay bằng đá ra, bàn tay đá đã trở nên mềm mại, bàn tay đá nắm lấy bàn tay thằng Xuân Lêu Têu bắt nó xòe ra và dẫn đường cho bàn tay thằng Xuân Lêu Têu nắm lấy bàn tay cô gái …”.

“Chỉ có thế mà nó khóc …?”.

“Vâng, vì nó là nhà văn …”.