Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Khắc Hoè. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Khắc Hoè. Hiển thị tất cả bài đăng
Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

Nguyễn Hữu Đang – người cộng sản bạn tôi

Ôm thằng đit-nhôm sốt siêu vi 6 ngày, đến lượt mình cũng phải trả cái giá sốt 6 ngày, hôm nay mới hết sốt. Bã cả người, cả đầu óc! Hôm nay mới nhóc nhách được, với cuốn sách ở đầu giường, tập hồi ký "Gương mặt những người cùng thế hệ". Lật một trang – trúng bài về cụ Nguyễn Hữu Đang. Hóa ra năm 2017 này là đúng 10 năm nhân vật lỗi lạc nhất... và cũng bi thảm nhất của Cách mạng tháng Tám đã từ giã "thiên đường cộng sản" – bể khổ thực sự đối với chính ông. Ông Đang là một trong số ít những người cộng sản mà cụ Hòe coi là bạn thanh khí. Bài hồi ký về ông, cha tôi "viết" cuối cùng: đã bước sang tuổi 100, mắt mờ, tay run, chân gần như liệt, cụ nằm trên ghế bố đọc cho tôi làm trên vi tính từng câu, sau mỗi đoạn tôi đọc cho cụ duyệt lại. Đến đúng giờ Ngọ 23 tháng Chạp Canh Dần, cụ bảo: "Tạm dừng. Ông Công Ông Táo về Trời báo cáo rồi, bố con mình có cố cũng chẳng ai ghi công. Ra Giêng mình tiếp tục...". Ba ngày sau, 26 tháng Chạp Canh Dần, cụ Hòe ra đi...
Trong một lần đến thăm tôi tại nhà riêng, anh TKT, một đại tá an ninh văn hóa, có nêu thắc mắc: theo hồ sơ "vụ Nhân Văn-Giai Phẩm" thì cụ Đang ít liên quan, không hiểu sao bị kết án nặng thế?
Những dòng cuối cùng của cụ Hòe về người bạn cộng sản thanh khí phần nào giải đáp thắc mắc đó chăng?

Vũ Thế Khôi

 

 

NGUYỄN HỮU ĐANG - NGƯỜI CỘNG SẢN BẠN TÔI

Vũ Khắc Hoè


Người đảng viên Cộng sản đầu tiên mà ngẫu nhiên tôi gặp, nhưng không ngẫu nhiên kết bạn là Nguyễn Hữu Đang.
Tôi gặp anh lần đầu tiên vào cuối năm 1943, tại một cuộc họp mở rộng của Ban trị sự Hội Truyền bá Quốc ngữ. Rồi cả một năm biết nhau mà cũng chẳng rõ anh là thanh niên Cộng sản. Và có rõ thì cũng chẳng để ý đến vấn đề đảng tịch đảng tính của bạn. Đã có tham gia viết báo Thanh Nghị, thì cứ như thế, bất kể xu hướng chính trị nào, miễn là yêu nước, yêu dân chủ thì đều là bạn mình. Kết bạn để cùng dắt nhau đi “săn chó sói”. Chỉ quý nhau, tin nhau ở chỗ ham và có mánh khoé săn, theo kiểu Thanh Nghị, bằng võ khí văn, sắc nhọn (mềm, trung tính), sao cho có hiệu quả là được.
Buổi họp Truyền bá Quốc ngữ tối hôm ấy tập trung bàn về vấn đề có nên mở thêm nhiều lớp ở thành phố hay củng cố là chính. Cụ Tố, Hội trưởng và số đông uỷ viên Trị sự chủ trương củng cố. Nguyễn Hữu Đang và mấy giáo viên trẻ (của Hội) đòi mở thêm, càng nhiều càng tốt, hơn thế, còn là yêu cầu cấp thiết của phong trào. Tranh luận nảy lửa, gần như quyết liệt, phân liệt. Bỗng cụ Hội trưởng đứng lên, dang tay ra phía cột, bấm nút, tất cả đèn tắt phụt, phòng tối om. Mọi người sờ soạng, bật cười. Không khí căng thẳng biến mất. Tôi ngồi tận xa nhưng vốn quen đường, chạy đến cái cột có công tắc điện, bật đèn lại, sáng choang. Đồng thời nhanh miệng nói luôn: “Anh Đang xưa nay vẫn có nhiều sáng kiến, lại tận lực mở lớp trong các hang cùng ngõ hẻm (tôi muốn nói đến các khu phố lao động). Ta không nên làm anh cụt hứng. Vậy tôi đề nghị Ban trị sự cứ cho phép anh thảo kế hoạch kỹ càng với số liệu học viên, giáo viên, phương tiện cụ thể, rồi chúng ta cử người đến từng nơi kiểm tra lại, thấy không gì cản trở thì mở, sợ gì? Tôi tưởng thế là hợp lý, hợp tình hơn cả…”. Hội nghị gật gù tán thành. Anh Đang vội bổ sung: “Tôi đề nghị Ban trị sự sẽ cử ông Hoè đi kiểm tra, được không?” Vậy là hai chúng tôi trở thành “bạn tri âm tri kỷ”…