Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Đạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Đạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

những mối quan hệ

Nguyễn Đạt

clip_image001

Mỗi khi ai hỏi tôi chỗ ở ra sao, tôi đều trả lời một câu nhất định: “Hai đứa chúng tôi ở đủ rộng.” Đứa thứ hai chung sống với tôi là một con chó, chỉ chiếm diện tích khiêm tốn trong căn nhà. Tên nó là Lucky, một con chó lai giống ngoại quốc, tầm vóc trung bình. Không ai biết điều ấy ngoài cô bạn tôi, tuy nàng chưa đến nhà tôi lần nào. Chúng tôi gặp nhau tại một quán tôi uống cà-phê mỗi sáng. Tôi quen nàng chừng một năm nay, nàng thường hẹn gặp tôi ở đó nhưng rất ít đến, và lần nào đến cũng trễ tràng. Không ngờ có lần nàng đến sớm, tôi quá mừng, nói với nàng: – Em dễ thương như con Lucky. Nàng giận, mặc dầu nàng từng nghe tôi kể lại rất nhiều lần rằng con Lucky dễ thương như thế nào. Nàng nghiêm mặt, nghiêm giọng nói: – Con chó của anh có thể dễ thương như anh nói, nhưng anh không thể so sánh em với nó. Tôi không thể nói gì được nữa, khi nàng cho rằng tôi đã so sánh giữa nàng và con Lucky. Tôi kể cho nàng nghe lần chúng tôi đói meo, một ổ bánh mì chia hai cho bữa ăn trưa. Lucky ăn hết ngay phần của mình. Đến bữa chiều, nửa của tôi vẫn chưa ăn, tôi để lại cho nó. Lucky không ăn nửa ổ bánh mì ấy, cứ nhìn tôi rồi nhìn nửa ổ bánh mì. Tôi cảm nhận rõ rệt nó nghẹn ngào vì không thổ lộ được bằng tiếng nói của con người: “Ông phải ăn đi chứ, đây là phần của ông.” Hai giọt nước mắt của nàng rơi tuột xuống, nhanh không ngờ; nàng nói: “Anh từng khổ như vậy sao?”