Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2025

Lê Thiết Cương, cảm ơn bạn

 Tạ Duy Anh

Tôi biết và nghe về Lê Thiết Cương từ khi còn ở trường viết văn Nguyễn Du, qua một đồng nghiệp trẻ. Nhưng tận năm 2008, tôi mới có dịp làm quen với Cương. Một cuộc gặp tình cờ mà tôi không còn nhớ chi tiết. Nhưng khi tôi nói tôi sắp in cuốn sách nhỏ, Lê Thiết Cương bảo để "em" làm tặng "anh" một cái bìa. Tôi nghe mà không dám tin ngay vào tai mình.

Tôi đóng ngoặc kép hai từ em và anh, bởi tôi biết Cương ít khi xưng hô như vậy với đồng nghiệp, dù lớn tuổi hơn. Thường là tôi, ông, hoặc tôi và gọi thẳng tên. Thỉnh thoảng Cương cũng gọi tôi trống không là TẠ đầy trìu mến, luôn kèm cái nheo mắt. Chả hiếu phải vía nhau thế nào, Cương luôn trọng tôi có phần thái quá. Một lần tôi nói chuyện này với Đào Hải Phong, Phong gật gù: "Cũng đáng là chuyện lạ!".

Sau lời đề nghị của Lê Thiết Cương, tôi nghĩ nhanh nhất cũng phải hai tuần hoặc chẳng bao giờ có. Vì Cương quá nhiều dự án cá nhân. Nào ngờ chỉ đúng hai ngày sau, vào giữa giờ chiều, Cương đến phòng làm việc của tôi ở Nhà xuất bản Hội Nhà văn, đứng ngoài cửa, chìa ra cái bìa sách cùng một cái đĩa mềm: "Của anh đây". Tôi chỉ kịp cầm xem lướt, thậm chí chưa kịp nói lời cảm ơn thì Cương đã quay đi: "Xong, em về đây".

Đó là cái bìa cho cuốn NHỮNG GIẤC MƠ CỦA TÔI, bản in lần đầu. Khi sách xuống nhà in, cậu phụ trách mỹ thuật nhắn qua đối tác in cuốn sách rằng trên gáy của bìa chữ MƠ bị thiếu chữ Ơ. Đối tác đến gặp tôi, mang theo bản marquette. Tôi bảo: "Đấy là ý của Cương, không ai được sửa, sửa là phải tìm người vẽ bìa khác đấy".

Khi sách ra, tôi mang tặng Cương và kể lại chuyện, Cương cười hết cỡ miệng, bảo: "Em đ. nhìn sai người bao giờ!".

Sau này Cương còn vẽ cho tôi năm cái bìa sách nữa, cho những cuốn sách tái bản, do Công ty Nhã Nam và Bách Việt đặt. Có một bản minh họa cho tiểu thuyết Lão Khổ, về sau được Cương biến thành bức tranh sơn dầu.

Cương ốm nặng đúng lúc tôi cũng thập thò cửa tử. Từ bệnh viện, tôi hỏi thăm Cương qua Doãn Hoàng Kiên. Rất may, trước khi Cương ra đi, chúng tôi đã kịp "chia tay" nhau. Đó là hôm tôi đến dự ra mắt sách của Cương ở Nxb Hội Nhà văn. Khi lần đầu tôi chủ động ôm Cương, tôi có linh cảm đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Ai ngờ...

Được Cương vẽ cho bốn cái bìa, kèm khoảng chục bức phụ bản minh họa, với tôi thế là quá nhiều để hãnh diện. Cảm ơn bạn nhé, Lê Thiết Cương. Chúc bạn nhẹ bước lên đường.