Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2025

Giáng Vân, người viết & vẽ bằng ánh sáng lặng thầm

 Cư sĩ Minh Đạt

 

khi làm thơ

cô viết bằng tơ khói

không phải mực

không phải ý

 

chữ hiện ra rồi biến mất

như hơi thở vừa thở xong

như người "ngồi một mình với bóng tối

như một lời cầu nguyện không thần thánh"

và một giấc mơ chưa có người mơ

 

thơ cô là tranh bị xé vụn

tranh cô là thơ được vá lại

bằng một đường kim ánh sáng

không tay nào thấy

không mắt nào nhìn

 

trong tranh ấy

ánh sáng không chiếu

nó thấm

không lên giọng

nó thở

không cần sắc rực

nó là một vầng vỡ

dịu như tiếng cồng rơi trên nền đất ẩm

 

và một cách tự nhiên tranh đó có chữa lành

dù cô không cố ý

 

Giáng Vân không chữa lành bằng lời

mà bằng một chỗ ngồi nhỏ

cho nỗi buồn được ngồi xuống cùng

 

cô không nói: sẽ ổn thôi

vì chính sự không nói ấy

mới thật sự khiến người ta nhẹ lòng

 

cô không tô điểm niềm tin

cô giữ lấy nó

như ai đó giữ một chiếc lá cuối cùng

giữa mùa băng giá –

không để khoe

chỉ để biết rằng

cây chưa chết

 

tháng ba Saigon cô hiện diện

cùng phố người và hoa

 

phố

là vết xước của địa

người

là vết mờ của nhân

chỉ có hoa –

vẫn là Thiên khí cuối cùng còn sót lại

 

"làm sao có thể khuất phục

được bông hoa"

 

hoa mọc trên tro

trong khó

trên đất đã bị lãng quên

hoa không đòi ánh sáng

vì chính nó là một vệt sáng

 

và bức tranh mới hoàn thành

hoa đỏ

trong nền đất đỏ

không vẽ hy vọng

chỉ vẽ một điều gì còn sống

 

không cần vươn

không cần tỏa

chỉ cần nở – không xin phép

 

Giáng Vân không làm thơ để được nhớ

cô làm thơ để quên

và khi thơ hiện ra

cô chỉ lắng nghe

như ai đó đang nghe tiếng lá rụng

mà không hỏi vì sao

và tranh

cô không vẽ

cô chỉ giữ yên lặng trong sắc màu

 

bằng cách ấy

đã có biết bao người

tìm thấy chính mình

trong một vệt đỏ

trong một khoảng tối

trong một cánh hoa mọc từ mất mát