Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2024

Một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không (Thơ của một người lính “bên thua cuộc” vừa nằm xuống)

Trần Tuấn   clip_image002  

Facebook bạn bè loan tin nhà thơ Nguyễn Dương Quang vừa qua đời tại Đà Lạt. Lên mạng tìm đọc về ông, chợt thấy bao điều nao lòng.

“Tôi không có lòng thù hận con người, tôi không thích chiến tranh. Nhưng, tôi đã sống trọn vẹn với chiến tranh, đến 18 giờ chiều 29/4/1975, tại Bãi Sau Vũng Tàu…” (trích bài Nguyễn Dương Quang viết cho Thư Quán Bản Thảo số 62 – Tháng 12/2014). Đến buổi trưa hôm sau ngày 30-4-1975, người sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Dương Quang cùng đồng đội ném hết súng đạn xuống biển, ngậm ngùi chia tay nhau, tìm phương tiện về quê.

“Sống trọn vẹn với chiến tranh” cùng ông, là những tháng năm dài cải tạo sau đó, rồi về lại chốn rừng núi Dran Đà Lạt quê nhà cuốc cày mưa nắng mưu sinh.

Để rồi thật trùng hợp, chiều tối qua, cũng đúng vào khoảng 18 giờ ngày 29/4/2020 của 45 năm sau, người lính-thi sĩ ấy lặng lẽ rời cõi trần gian.

Cái tên Nguyễn Dương Quang không hiểu sao ít được nhắc đến (?), nhưng giờ đây, ngày 30/4 này, lần đầu tiên được đọc những bài thơ viết trong rừng núi chiến tranh của ông, tôi cho rằng đây là những thi phẩm hoàn toàn xứng đáng được nhắc trên trang đầu tiên về thi ca chiến tranh Việt Nam.

Giữa rừng núi, chàng sĩ quan 25 tuổi chập chờn quanh cái chết không biết gieo xuống mình lúc nào:

sáng nay ta đốt lửa trên đồi lửa soi ta nhìn ta sống sót lòng mặc áo sương nên lòng quá lạnh mắt mở từng đêm nên mắt quá sâu” (Lửa trên đồi, 1970)

 

Nhưng thật kỳ lạ, người lính trận ấy lòng vẫn không hận thù

Hình như cây súng con lạ lắm sao nó run lên khi đạn lên nòng tâm hồn nó như tâm hồn con vậy một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không?” (Đêm cuối năm viết cho má, 1969)   “Một kẻ nằm, kẻ đứng xót xa không” – với tôi, đây là câu thơ hay bậc nhất về chiến tranh Việt Nam.   Còn đây là tâm trạng của một/những đứa con Việt nằm phục kích chờ bắn giết nhau:   “Dù đợi người qua trên lối chết lạ sao ta thấy rất bâng khuâng có rất nhiều điều thật khó nói đêm sơ giao sẽ chỉ một lần Cỏ ơi, có thấy ai trên đồi vẫn thường vác hận thù đi xuống? mà sao ta thấy cỏ không vui cỏ lạnh lùng hơn là sương mỏng Đồng lúa ơi, sao đồng lúa gầy lúa buồn không trong mùa gặt muộn? chim đã ngủ một trời nào khác và gió rồi cũng chẳng thấy bay Cỏ biết không, ta không lòng thù hận lũ chúng ta một thuở thế thôi ngày mai cỏ sẽ thành đồng lúa cỏ sẽ thấy người nắm tay người Lúa có nghĩ rằng ngày mai sẽ khác? súng sẽ dùng để đúc lưỡi cày mỗi ba trăng lúa vàng tròn hạt chim sẽ ca và gió thổi lúa say” (Đêm kích dưới chân đồi Pá, 1970)   “Bên thắng cuộc” và “bên thua cuộc”, hãy cùng đọc lại những dòng thơ này. Và này nữa   “Lúc nào ta cũng nghĩ một ngày Bỏ súng về ôm những gốc cây Tìm hốt hết thịt xương đồng loại Ôm thật đầy trên những cánh tay” (Trong đêm mưa tiền đồn, 1970)   Mời đọc hai bài thơ của Nguyễn Dương Quang ĐÊM CUỐI NĂM VIẾT CHO MÁ đêm nay con ngồi một nơi rất xa má đếm tuổi con bằng nước mắt má đong trong đêm thoảng giọng hiền má gọi con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng ở làng này không ai đốt pháo đêm thật buồn như bước đông đi con còn có ít giờ hưu chiến biết đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi mấy năm nay con không có Tết hình như năm chỉ có ba mùa con không buồn xuân chê đời lính buồn xa má như trời mưa từ xa má con làm con nhiều mẹ lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn có kẻ vui luôn, người buồn mãi mình con của má cười rưng rưng con nghe những dòng sông kể chuyện biển xa năm họp mặt một lần chuyện những xác cầu xác người chìm nổi chuyện đồng loại như là phù vân hình như cây súng con lạ lắm sao nó run lên khi đạn lên nòng tâm hồn nó như tâm hồn con vậy một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không? trước mặt con: những ngọn đồi cát máu đêm thì thầm cùng những nấm xương ôi, trái tim con mãi tôn thờ má đã dạy con hai tiếng yêu thương từ má lòng bàn tay dìu dắt con bơ vơ giữa cuộc phù sinh dòng nước nào xa nguồn mà không đục sợ một mai con lạc dấu chân mình thôi, má ngủ đêm nay ngon giấc con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối lệ sẽ đầy giấc má nhớ con xa TÓM TẮT NHỮNG THÁNG TƯ TRONG ĐỜI Tháng tư, nắng như ngàn núi lửa hồn ta, chừng cũng đổ mồ hôi mồ hôi pha máu và nước mắt trên cánh đồng ký ức một đời. Tháng tư, sách vở buồn da diết phượng bắt đầu nghiêng nhuộm sân trường tháng tư, cắn bút dòng lưu niệm thương mà đâu dám nói là thương... Tháng tư, đêm le lưỡi liếm lá mật khu khô khốc, cạn bidon, tháng tư, bầy chốt qua sông vắng chủ nghĩa nào cũng có súng gươm... Tháng tư, rời rã tên thua trận quăng súng xuống gành biển, trắng tay tháng tư 'cải tạo', nhìn người thắng cũng cười thôi! đời ta không may... Tháng tư, nắng như ngàn núi lửa lòng ta chừng lặng lẽ tro tàn ngổn ngang bao cảnh đời khốn khổ còn ngại ngùng buông một tiếng than! ____

Thơ trích dẫn của nhà thơ Nguyễn Dương Quang (Đêm ôm đàn uống rượu một mình - Thư Ấn Quán, Hoa Kỳ xuất bản, 2006)

   

Nguyễn Dương Quang (1945-2020)

 

clip_image003

Nhà thơ Nguyễn Dương Quang - Photo by Nguyễn Hữu

 

Nguyễn Dương Quang sinh năm 1945 tại Dran, Đồng Nai Thượng. Từ 1968 đến 1975 là sĩ quan Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Sau 1975 đi cải tạo và trở về sống tại Đà Lạt. Tập thơ duy nhất của ông. ĐÊM ÔM ĐÀN UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH, được nhà xuất bản Thư Ấn Quán (Hoa Kỳ) ấn hành năm 2015. Ông qua đời vào ngày 29.4.2020 tại Sài Gòn và được an táng tại nghĩa trang Du Sinh, Đà Lạt.

  THƠ NGUYỄN DƯƠNG QUANG 6 BÀI THƠ THỜI CHIẾN TRANH - Chiều trên rừng trong mật khu Lê Hồng Phong - Đêm bến lạ - Đêm cuối năm viết cho má - Đêm kích dưới chân đồi Pá - Lửa trên đồi - Trong đêm mưa tiền đồn   21 BÀI THƠ VIẾT SAU 1975 - Bạn về, chuyện xưa chuyện nay - Bên đường - Biển trong ký ức kẻ du cư - Chiều núi khô - Chiều qua Tà Dôn nhớ Nguyễn Bắc Sơn - Chiều tiễn bạn đi xa - Dran, ngày về - Đêm ôm đàn uống rượu một mình - Đêm nhạc thơ nhà Từ Thế Mộng - Không đề - Một ngày mùa hè ở Phan Thiết - Một ngày với bạn bè xa - Ngày trở lại Phan Rí - Ngày về - Ngày về của tráng sỹ - Phan Thiết, ngày gặp lại - Sáng chủ nhật trên đèo Prenn - Sáng nay... Mẹ... - Tạ ơn - Tản mạn ta và Đà Lạt - Tiễn Nguyễn Bắc Sơn với mấy lời với bạn   THƠ TÌNH - Anh đến thăm em một sáng mùa xuân - Chiều trên sân ga Huế - Chuyện tình ở một nơi nguồn sông Sài Gòn - Đà Lạt, một mình bên hồ nhớ một người đã xa - Đêm bến lạ - Đêm đệm đàn cho Hòa hát - Em, mùa xuân, Đà Lạt - Ghi nhanh nhân ngày gặp lại ở Nha Trang - Khi đổi đời - Một lần với Cần Thơ - Mười năm - Ở biển, khi xa người - Quán bên đường nhớ quán xưa - Quán vắng chiều mưa - Về một nơi chốn để nhớ   CÁC BÀI KHÁC Bi khúc Chiều mưa vu vơ nhớ chuyện ngày xưa Chiều trên núi Em ạ! Chúng ta và nỗi cô đơn Điều chợt thấy trong một buổi chiều Hy vọng Ơi! Em Đà Lạt của ta! Tản mạn đêm giao thừa Tóm tắt những tháng tư trong đời Xuân   TẠP BÚT Nhớ Nửa đêm chợt nhớ bài thơ cũ   Nguồn: http://blogphamcaohoangtacgia.blogspot.com/2013/06/nguyen-duong-quang.html