Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2021

Thơ Tạ Xuân Hải

QUÊ TÔI

 

quê tôi

thiếu những đứt gãy địa tầng vĩ đại

núi cao ngang đầu người

gò thấp hơn ngọn cỏ

cha vác cuốc đào sông

lấy đất đắp hào chắn gió

tôi nghe hư vô kể lại

nhớ một làng quê xa mãi

làng có cổng đình

lúc ra đi vội vã                           

bà tôi nhét túi mấy câu ca dao, chuyện cổ

ông tôi mang theo một xe cuốc với cày

mảnh đất cằn khô vàng võ

ươm hoài không lên nổi cây xanh

qua mấy vụ mất mùa liên tục

mẹ ru tôi bằng nỗi bực mình

tôi lớn lên không thấy nụ cười

hỏi bà ca dao cổ tích

bà tôi lục túi hăng say

lận ra toàn lỗ rách

ông tôi chêm thuốc điếu cày

bập bòm bài hát đứt dây

cha giấu tôi chuyện đào sông

chỉ ngọn núi xa mà bảo của mình

và dạy tôi tình yêu cái đẹp

quê ta sơn thủy hữu tình

tôi quên làng xưa có cái cổng đình

yêu quê tôi trần trụi

yêu bàn tay thượng đế của cha

câu ca dao mẹ tự nghĩ ra

yêu ngày xưa tiếng khóc

cả nụ cười nặn ra khó nhọc

lời nói dối ngọt ngào

mọc

một

đóa

xanh xao...

 

 

BÌNH THƯỜNG MỚI

 

bình thường mới

trời lại bắt đầu đêm

tiếng karaoke vang lên

gánh mẹ đi mải miết

những bợm nhậu ôm vai nhau thắm thiết

xóm này anh đếch sợ thằng nào

tiếng mẹ quát con

không học thì đốt sách

tiếng hai bà hàng xóm chửi nhau

mày đừng tưởng tao không dám đánh

những thanh âm sực nức mùi đời

vút lên khỏi mặt đất tối

kéo tụt quần những ngôi sao

chút nữa thôi

khi loài người say ngủ

trong góc nhỏ khu vườn

một loài hoa khẽ nở

một mùi hương sẽ vỗ cánh bay đi...

 

LOCKDOWN

suy cho cùng

dù thành phố lockdown

nhưng không ai phong tỏa được những cơn gió

chúng vẫn lượn ngoài đường

không mang theo giấy thông hành

những đám mây vẫn đi chợ

chỉ để ngắm mặt trời

và ngắm những vì sao

chiếc làn đựng đầy những hạt nước đá

không phải hàng thiết yếu

những chú chim vẫn hót cho nhau nghe

không đeo khẩu trang

khoảng cách đúng bằng hình hài một nụ hôn

suy cho cùng

chúng thuộc về bầu trời

vùng xanh vĩnh cửu

cả bạn nữa

dù thành phố lockdown

những giấc mơ của bạn vẫn có thể lang thang đây đó

trên vùng xanh bao la

chỉ cần bạn âm tính với thấp hèn

và tiêm đủ ba liều vacxin thi sĩ...

 

TXH