Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2018

Thế giới mới tươi đẹp (kỳ 5)

Aldous Huxley

Hiếu Tân dịch

Chương Mười

NHỮNG CHIẾC KIM của cả bốn ngàn đồng hồ điện tử trong cả bốn ngàn phòng của Trung tâm Bloms-bury chỉ hai giờ hai mươi bảy phút. “Cái tổ ong công nghiệp này” như Giám đốc thích gọi nó, đang rì rầm làm việc. Mọi người đều bận rộn, mọi thứ chuyển động theo trật tự. Dưới những kính hiển vi, những tinh trùng với những chiếc đuôi dài đang quẫy dữ dội, lao đầu vào các trứng; rồi các trứng được thụ tinh, dãn nở, phân chia, hay nếu được bokanovski-hoá, đâm chồi tản ra thành toàn bộ những tập đoàn phôi tách biệt. Từ Phòng Tiền định Xã hội, các thang máy lao rầm rầm xuống tầng hầm; ở đó, trong bóng tối màu đó thẫm, ấm nóng trên đệm làm bằng màng bụng của chúng và được nhồi máu-giả và các hormone, các bào thai lớn dần, hoặc, bị nhiễm độc, tàn tạ đi thành một thể Epsilon còi cọc. Với tiếng vo ve và lách tách yếu dần, những giá di động nhích dần qua nhiều tuần và qua những quạt gió đến Phòng Gạn, nơi những sơ sinh mới ra khỏi chai, thốt lên những tiếng la hét khiếp sợ và kinh ngạc đầu tiên của chúng.

Các động cơ rừ rừ trong tầng hầm phụ, các thang máy lao lên lao xuống vùn vụt. Trong cả mười một tầng của các Nhà nuôi trẻ bây giờ đang là giờ cho ăn. Từ một ngàn tám trăm chiếc chai, một ngàn tám trăm trẻ sơ sinh đang đồng thời bú từ những pint[1] của chúng chứa chất tiết đã tiệt trùng (pasteur-hoá).

Bên trên chúng, trong mười tầng liên tiếp của phòng ngủ tập thể, những bé trai bé gái còn đủ nhỏ để cần giấc ngủ trưa đang bận rộn như mọi người khác, mặc dầu chúng không biết điều này, nghe một cách vô thức những bài học trong khi ngủ, về vệ sinh và tính hoà đồng, trong ý thức giai cấp và đời sống tình ái của đứa hài nhi. Tầng trên nữa, là những phòng chơi, nơi thời tiết đã được làm thành mưa, chín trăm đứa trẻ lớn hơn đang tiêu khiển bằng nặn tượng bằng gạch và đất sét, săn đuổi những khoá kéo, và trò chơi dâm dục.

Vo vo, vo vo! Tổ ong đang vo ve, bận rộn, vui vẻ. Những cô gái trẻ sung sướng ca hát trên những ống nghiệm, những nhân viên Tiền định huýt sáo khi làm việc, và trong Phòng Gạn những câu chuyện đùa khoái trá đang được say sưa kể bên trên những chai rỗng! Nhưng nét mặt Giám đốc, khi lão bước vào Phòng Thụ tinh cùng với Henry Foster, trông nghiêm trọng, cứng ngắc với vẻ khắc nghiệt.

“Một tấm gương công cộng, “ ông ta nói “Trong phòng này, vì nó chứa nhiều nhân viên đẳng cấp cao hơn bất kì phòng nào khác trong Trung tâm. Tôi đã bảo anh ta gặp tôi ở đây lúc hai rưỡi".

“Anh ấy làm công việc của mình rất tốt", Henry nói, với vẻ rộng lượng giả dối.

“Tôi biết. Nhưng thế càng có lí do để nghiêm khắc. Sự ưu tú về trí tuệ của anh ta mang theo nó những trách nhiệm đạo đức tương ứng. Tài năng của một người càng lớn, thì hắn ta càng có nhiều khả năng đi lạc đường. Tốt hơn là kẻ đó nên chịu khổ nhiều hơn những kẻ dễ bị mua chuộc. Anh Foster ạ, hãy xem xét vấn đề này một cách bình thản, và anh sẽ thấy không tội lỗi nào ghê tởm bằng hành vi phi chính thống. Kẻ giết người chỉ giết một cá nhân, và nói cho cùng, cá nhân là gì?” Bằng một cử chỉ bao quát, lão chỉ những hàng kính hiển vi, những ống nghiệm, những lò ấp. “Chúng ta có thể sản xuất ra một cá nhân mới vô cùng dễ dàng, nhiều bao nhiêu là tùy chúng ta. Sự phi chính thống đe dọa nhiều hơn đời sống của một cá nhân duy nhất; nó đánh vào bản thân Xã hội. Đúng, bản thân Xã hội", lão nhắc lại. “À, nhưng anh ta đến đây rồi".

Bernard đã vào phòng và đang bước giữa những hàng nhân viên thụ tinh đi về phía họ. Một bề ngoài vui vẻ và tự tin không che giấu hết sự bối rối của gã. Cái giọng gã nói “Xin chào, ngài Giám đốc” to một cách vô lí; nên để sửa chữa sai lầm, gã nói “Ông gọi tôi đến để nói chuyện với ông ở đây” lại nhỏ nhẹ một cách lố bịch, một giọng lí nhí.

“Phải, anh Marx", Giám đốc nói giọng chẳng báo hiệu điều gì tốt lành. “Tôi có cho gọi anh đến gặp tôi ở đây. Anh đi nghỉ về đêm qua, tôi biết".

“Vâng", Bernard trả lời.

“Vââng", Giám đốc đai lại, kéo dài giọng, trên chữ “â”, như một con rắn. Rồi bỗng cất cao giọng, “Thưa các quí bà và quí ông", lão rống lên, “Thưa các quí bà và quí ông".

Tiếng hát của các cô gái đang làm việc trên các ống nghiệm, tiếng huýt sáo ríu rít của những người đang làm việc trên các kính hiển vi đột ngột dừng bặt. Một im lặng sâu thẳm, mọi người nhìn quanh.

“Thưa các quí bà và quí ông", Giám đốc nhắc lại một lần nữa. “Xin lỗi tôi đã làm gián đoạn công việc của quí vị. Một bổn phận khó nhọc thúc ép tôi. An ninh và ổn định của Xã hội đang gặp nguy hiểm. Vâng, đang nguy hiểm, thưa các quí bà và quí ông. Người đàn ông này", lão chỉ Bernard, vẻ cáo buộc, “Người đàn ông đang đứng trước quí vị đây, con người Alpha-Cộng này, kẻ đã được hưởng rất nhiều, và bởi vậy, người ta phải trông chờ quá nhiều từ anh ta, người đồng nghiệp của quí vị, hay tôi nên đi trước một bước và nói rằng, người cựu đồng nghiệp này của quí vị? – đã phản bội một cách thô bỉ niềm tin đặt vào anh ta. Bằng những quan điểm dị giáo về thể thao và soma, bằng sự phi chính thống lố bịch của đời sống tình dục của anh ta, bằng việc từ chối tuân theo những lời dạy của đấng Ford của Chúng ta, và hành xử ngoài giờ làm việc, ‘thậm chí như một đứa trẻ nít,’ (đến đây Giám đốc làm dấu chữ T) “anh ta đã chứng tỏ bản thân là một kẻ thù của Xã hội, một kẻ lật đổ, thưa các quí bà và quí ông, của tất cả Trật tự và Ổn định, một kẻ âm mưu chống lại bản thân nền văn minh. Vì lí do đó tôi đề nghị sa thải anh ta, sa thải một cách nhục nhã khỏi cương vị mà anh ta đang giữ tại Trung tâm này, tôi đề nghị ngay lập tức cho chuyển anh ta sang Tiểu Trung tâm hạng thấp nhất, để hình phạt đối với anh ta có thể phục vụ tốt nhất cho lợi ích của Xã hội, càng xa những trung tâm dân cư quan trọng chừng nào càng tốt chừng ấy. Ở Iceland anh ta sẽ có ít cơ hội để dẫn những người khác đi lầm đường lạc lối bằng tấm gương phản-Ford của anh ta". Giám đốc dừng; rồi, khoanh tay, lão quay về phía Bernard một cách ấn tượng. “Marx", lão nói, “anh có thể nêu một lí do tại sao tôi không nên tiến hành lời luận tội vừa rồi đối với anh không?”

“Có, tôi có thể", Bernard trả lời bằng một giọng rất to.

Hơi lùi lại, nhưng vẫn rất uy nghi, Giám đốc nói, “Vậy thì nói đi”

“Nhất định rồi. Nhưng nó đang được chuyển tới. Đợi một chút". Bernard bước vội đến cửa và giật nó mở tung ra. “Vào đi", gã ra lệnh, và cái lí do bước vào và tự thể hiện.

Tiếng hổn hển, tiếng lầm rầm kinh ngạc và hoảng sợ; một cô gái trẻ kêu thét lên; một người đứng lên ghế để nhìn cho rõ hơn làm đổ hai ống nghiệm đầy tinh trùng.

Béo húp híp, lùn, và giữa những thân người trẻ vững chãi ấy, những khuôn mặt chưa bị biến dạng ấy, một con quái vật lạ lùng và khiếp sợ tuổi trung niên, Linda tiến vào giữa phòng, đỏm dáng mỉm nụ cười méo mó và nhợt nhạt của bà ta, bước đi như lăn, với động tác ngoáy cặp mông đồ sộ như muốn khêu gợi. Bernard đi bên cạnh bà ta.

“Ông ấy đây", gã nói, chỉ vảo Giám đốc.

“Cậu nghĩ tôi không nhận ra ông ấy sao?” Linda hỏi một cách căm phẫn rồi, quay về phía Giám đốc, “Tất nhiên tôi biết ông; Tomakin, tôi có thể nhận ra ông ở bất cứ đâu, giữa hàng ngàn người. Nhưng có lẽ ông đã quên tôi rồi. Ông không nhớ à? Ông không nhớ à, Tomakin? Linda của ông đây". Bà ta đứng nhìn lão, đầu nghẹo về một bên, vẫn mỉm cưởi, nhưng với một nụ cười tăng dần lên từng nấc, trước vẻ sững sờ hoá đá ghê tởm của Giám đốc, càng lúc càng kém tự tin, chập chờn rồi cuối cùng biến mất. “Ông không nhớ à, Tomakin?” bà ta nhắc lại bằng giọng run rẩy. Đôi mắt bà đầy khắc khoải, đau đớn. Khuôn mặt đầy vết bẩn và lún xuống xoắn lại một cách kì cục thành vẻ nhăn nhó của nỗi đau khổ cùng cực. “Tomakin!” Bà giơ tay ra.

Ai đó bắt đầu cười khúc khích.

“Thế này là nghĩa gì", Giám đốc bắt đầu, “con quái vật này..".

“Tomakin” bà ta chạy lên, mảnh chăn kéo lê sau bà ta, vòng tay ôm cổ lão, mặt bà dúi vào ngực lão.

Tiếng cười rú lên không sao cưỡng được.

“Trò đùa độc ác của con quái vật này", Giám đốc quát lên.

Mặt đỏ bừng, lão cố giằng ra khỏi cái ôm của bà ta. Nhưng bà ta liều mạng bám thật chặt. “Nhưng em là Linda, em là Linda đây". Tiếng cười át tiếng của bà ta. “Anh đã làm cho em có con", bà ta gào lên át cả tiếng cười nói om xòm. Một sự im lặng đột ngột và kinh hoàng; những con mắt lơ lửng bối rối không biết nên nhìn vào đâu. Giám đốc bỗng tái mặt, không vùng vẫy nữa và đứng yên, bàn tay lão đặt trên cổ tay bà ta, nhìn xuống bà ta, hoảng sợ. “Đúng, một bé con, và em là mẹ của nó”. Bà ta tung những lời dâm đãng đó vào sự im lặng nhục nhã như một thách đố; rồi, bỗng vùng ra khỏi lão, xấu hổ, xấu hổ, lấy tay che mặt, khóc nức nở. ‘Đấy không phải là lỗi của em, Tomakin. Bởi vì em luôn luyện tập, đúng không? Đúng không? Luôn luôn... Em không biết tại sao..Nếu anh biết đáng sợ như thế nào, Tomakin.. nhưng dù sao nó đã an ủi em". Quay về phía cửa, “John!” bà ta gọi, “John!”

Cậu đến ngay, dừng lại một chút trong phòng, nhìn quanh, rồi, trong đôi giày da hươu nhẹ nhàng bước những bước dài ngang qua phòng, khuỵu đầu gối xuống trước Giám đốc, và nói bằng giọng rõ ràng: “Cha ơi!”

Từ này (vì từ “cha” với nghĩa rộng về một cái gì đó cách xa sự ghê tởm và cạnh khóe về đạo đức, chỉ có cái thô tục ám chỉ sự sinh con, không quá dâm ô, nó chỉ tục tĩu hơn là khiêu dâm ), cái từ khôi hài bẩn bẩn đã giải tỏa tình trạng căng thẳng gần như không thể chịu nổi. Tiếng cười bùng ra dữ dội, gần như cuồng loạn, hết đợt này đến đợt khác, như thể không bao giờ dứt. Cha – mà đó là Giám đốc! Cha ơi! Trời ơi! Chúa ơi! Ford ơi! Thật quá đã. Tiếng hò la, tiếng gầm rú liên tục đổi mới, các gương mặt dường như tan chảy ra, những hàng lệ tuôn trào.

Thêm sáu ống nghiệm đầy tinh trùng đổ. Cha ơi! Tái xám, đôi mắt hoang dại, Giám đốc trừng trừng nhìn quanh lão với vẻ đau đớn của một nỗi nhục nhã bàng hoàng.

Cha ơi! Tiếng cười đã có dấu hiệu tắt dần, lại bùng ra một lần nữa còn to hơn trước. Lão lấy tay bịt chặt hai tai và lao ra khỏi phòng.

(Xem tiếp kỳ sau)

Chú thích

[1] Chai 0,57 lit