Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2018

Thơ Trần Đức Tín

-

Vác ba lô lên cha sẽ đưa con về quê
Tặng Khét


vác balô lên
cha sẽ đưa con về quê
ba lô nhỏ thôi hoặc chẳng mang theo gì cả
ba lô bé thôi đủ để tuổi thơ con vào đó
cha đưa con về cùng lượm mót tuổi thơ


đêm khuya
nghe cổ tích bà kể
về cánh đồng vàng bông lúa
mưa đầu mùa
con tắm với lũ trẻ cùng làng
đừng mang dép hãy đạp lên miền đất thẫm
nghe dịu hiền, ngọt lịm quê ta
trưa nắng gắt
ù òa với bạn ra đồng
nhổ hộ cha vài cọng năng trắng muốt
ngắt cỏ vườn trầu thắt gà đá cười vang
và đi sút lia thia những bẹ dừa sủi bọt
để vào chai nước biển khoe nhau
rồi con sẽ nhớ tô canh chua ngoại nấu
súng tím biếc, cá rô đồng
trái me quê mình chua theo từng mùa nước nổi
chứa cả đời bà khom lưng
con hãy tìm xem bướm có đậu nhánh mù u?
vớt hộ cha vài trái mù u nhũng nước
cùng lũ bạn bắn mù u và chạy rượt
chơi năm mười chấp chú Cuội trốn quanh
con thích không những làn khói đốt đồng
chiều cũng xuống chậm hơn trên cánh đồng nhà ngoại
khói lan toả
khói ngồi mơ biên ải
con thắt lấy cái mền làm tướng sắc phong
mưa nặng hạt sân nhà trước đẫm hơn
con moi đất làm tu na nổ rát
ngày giăng võng bụi tre nhìn mây ông Thánh Gióng
lắng lấy vài tiếng bìm bịp kêu chiều trên bông tím lòng sông
con hãy mang theo nắm muối hột biển mình
vào U Minh tát đìa trưa nắng hạ
con cá lóc nướng chui ngủ vùi trong sợi rơm ửng đỏ
bẻ đọt choại rừng thơm nức cả làng ta
đêm mười lăm cùng trải chiếu hiên nhà
ngắm Hằng Nga bên nồi chè khoai sắn
con thấy không
thòi lòi giương mắt đùa nhịp sóng
ướm bông bần rụng trắng nửa bến sông
gọi đò đi con
phố phường tấp nập quá
thu khoảng trống vào ba lô bé tẹo
học lấy vài câu ca cổ
về cô lái đò bến lạ
mái chèo mộc dập duềnh ánh trăng hoa
vác ba lô lên
cha sẽ đưa con về quê
lồng hơi thở vào gió làng dịu mát
mang lên giùm cha
hoa quen đường xóm nhỏ
mất cả đời cha ủ một mùi hương
vác ba lô lên
cha sẽ đưa con về quê...

Sài Gòn, 9/2018





Vuông - tròn - tam giác


khi những hình vuông, tròn, tam giác xuất hiện trong đầu của tôi
là lời ca yêu thương và bất diệt
là những kí âm của sóng Gạc Ma bao phủ
có cuộn trào nung nấu cũng không ra khỏi
Vòng tròn
Phan-xi-păng đỏ đá
lở lói nặn nhào
cũng khuôn ép
Hình vuông
đã bao lần muốn gọi cố nhân ơi!
chiều thu không nhốt nắng
nhìn thôi em đừng nói
xa cách rồi những góc cạnh nhưn nhức con tim
Tam giác
chúng ta
ở góc nào cũng tột đỉnh nhói đau
đôi mắt em hồi mười tám
đôi mắt hình tròn
làm gã khờ mộng mị đến hôm nay
đôi mắt tù đày
đôi mắt biên ải
thuở thiếu thời anh giãy chết giữa tường vuông
đôi mắt bặt tâm
đôi mắt nhớ người
đời rộng quá
tam giác mình
lần mò mãi kiếp người cũng đau đáu xa thôi
cố nhân ơi hãy gọi nhau:
tròn, vuông, tam giác
anh nhớ người chỉ dám nói:
tam giác, tròn, vuông.

9/2018





Chiều Sài Gòn


Sài Gòn chiều tàn cũng nhanh
bao vương vãi người ru theo gió
nhà nơi đây chẳng ngõ sau ao lúa
lỡ nhớ nhau thì biết trốn đi đâu?
Sài Gòn tối mịt
Sài Gòn đêm thâu
hoa lệ quá
hồn người có sáng?
chen chút mãi vài câu quê mẹ
lọt nẻo nào mà thắt thỏm nhói đau
à ơi bẵng giọng
à ơi xa xăm
vọng đâu đấy mà sao cay xòe mắt
thề hẹn nữa đá vàng cũng nát
đất mẹ nơi nào
có ngóng chuyến phà mau?
Sài Gòn, 9/2018



Mình còn sống hay không?


đôi khi
tôi chỉ muốn biết là mình còn sống hay không
không nhắc nhở
không một ai nhắc nhớ
quanh đây có mặt trời?
quanh đây có tiếng gà gáy sương?
chúng tôi nói chuyện với nhau bằng gào hú
thời ồn ào lấp những cái tên
sống không có nghĩa là tồn tại
ban mai chưa hẳn là ngày
gió thét hay hát làm sao ta nghe thấy
có đò không
sao vẫn nghe ai gọi
loài hoa dại lại lắm tên
đôi khi
tôi chỉ muốn biết là mình đang sống hay tồn tại?
chan ngọt mặn ly cà phê cho góc phố thêm rêu
nhạc lấp lửng lẽo đẽo treo sợi nắng trước nhà
gọi đi
ai gọi tên cũng được
chỉ giản đơn tôi muốn biết mình còn sống hay không.

8/2018




Về từ xô bồ


những cuộc hùng biện
tranh luận
hay chửi bới
kì kèo
từ mĩ ngôn
khoa học
đời sống
đạo lí
đến thuyết âm mưu
chiến tranh và định luật
hay trôi tuột lời
chợ búa thẳng ruột ngựa
đều chỏng chơ
trên facebook, mạng xã hội hằng hà nhởn nhơ
không hồi kết
người nặng lời nhau
người lắng lòng buông thỏng
ồn ào vẽ cánh mây
lặng lẽ quên mùa giáp hạt
đều mang về ấm ức cả gian nhà
đời là mộng
ngồi mơ trong mộng có đẹp hơn?
sống vốn đau
cái ảo cũng khoác màu tang tóc!
về thôi em
đi chợ, nấu cơm
ngắt đọt súng tím treo lên khung cửa sổ
ngăn lẫn lộn ngoài kia
mắc võng đưa con tròn giấc ngủ
lời ru nào ôm ngọn nến lắt lay.

9/2018