Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

Thơ Trương Đình Phượng

PHẢI CHĂNG TÔI ĐANG SỐNG GIỮA CON NGƯỜI


Khi cha mẹ tôi sinh
ra tôi có lẽ không
bao giờ nghĩ sẽ có
ngày tôi thành kẻ vô
dụng lay lứt giữa bầy
người vong bản cực u
mê nằm trên những xác
người và máu mơ về
cái thứ thiên đàng khốn
nạn hơn địa ngục đầy
rẫy lũ yêu ma trâng
tráo đội lốt kẻ thiên
thần mà từ trong tâm
tưởng luôn giấu sẵn con
dao nhọn hoắt để sẵn
sàng rạch nát bụng đồng


loại uống máu rồi ha
hả cười vô cùng sảng
khoái như bầy thú điên
cuồng nhảy múa trước con
mồi vừa bị chúng hạ
gục trên cánh đồng cỏ
vào buổi chiều nắng tàn
tạ đàn quạ hoang thảng
thốt kêu lên những lời
ai điếu não nùng tiễn
đưa linh hồn sự tự
do về miền hoang mạc!

 

 

NHỮNG NGÀY NẰM NGHE ĐÁ SỎI TỎ BÀY

 

Có những ngày

Đìu hiu

Mây đi

Gió ngủ quên trong nách lá lợt mùi

Tôi nằm nghe sỏi đá thì thầm

Chuyện triệu năm

Vết thương/ trầm tích

Đời như giọt nước ngày không bão giông

Tình như cát buồn chiều tím hư không

Có những ngày

Hồn tôi sầu đổ úa

Như sân ga thu gầy không người qua

Ôm đá vào lòng nghe đắng cay nảy mầm

Ôi bao đêm gục đầu lên sương đắng

Chạnh thấy đời mình như núm cỏ hoang

Hồn nhiên ước hoa hoài thai từ đá

Nhìn quanh chỉ thấy mây đau kín trời

Có những ngày

Bàn tay bồ côi

Bao con đường rêu hoen nụ đời

Tôi ngồi nghe đá sỏi tỏ bày

Bỗng thấy mình sầu như dấu chân chim…

 

 

CHÚNG TA. SỰ THẬT VÀ HOANG TƯỞNG

 

Nhiều lúc

Chúng ta hồn nhiên nghĩ mình là mặt trời

Chiếu soi tận cùng màn đêm vô biên của cõi người

Mỗi chúng ta đều muốn đánh dấu một lãnh thổ

Xây lâu đài và tạo dựng vương quốc của khát vọng bá chủ

Nhưng thật sự chúng ta chỉ là loài kiến nhỏ nhoi

Suốt cuộc đời mang trên lưng tảng mồi to hơn thân xác của mình

Lặng lẽ tồn tại và lặng lẽ chết trong sự bào mòn của kiếp sống mong manh

Ngày ngày chúng ta bước ra đường, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực

khệnh khạng bước, và vênh váo nhìn đời bằng đôi con mắt mông muội

Để rồi khi màn đêm hiếp dâm vạn vật

chúng ta trở về loã lồ trong hình hài đứa trẻ bị bỏ rơi

sau một cuộc truy hoan vội vàng…

chúng ta vo viên những hạt lệ cất vào chiếc rương che dấu sự sợ hãi

những bóng ma của ký ức lởn vởn quanh đỉnh màn

sắp xếp trật tự cho những giấc ngủ mang hình cốc thánh

trong vạn ngàn cơn mơ lúc đêm khuya

chúng ta mở cửa sổ và lửng lơ giữa không gian hỗn mang

chụp, giật nắm, bắt những chiếc bong bóng bảy màu

trên ngọn đồi, lũ cỏ hoang đang được sương tẩy rửa linh hồn

chúng ta lẩn trốn sau bầy cừu chờ được xén lông

bầy rận chui vào đất bắt đầu sự ký sinh mới

và chúng ta chợt nhận thức được sự cô độc, lạc lõng của chính mình

khi soi vào mảnh gương vỡ thấy sự trần truồng của cơ thể…

nhiều lúc

chúng ta nghĩ mình là điểm tựa của địa cầu

nhưng sự thật chúng ta chỉ là đường ray bị lãng quên trong khu rừng điêu phế

suốt cuộc đời ngậm ngùi quan sát sự sống qua đám rêu hèn

ngu ngơ đi tìm những khát khao mang hình hạt bụi…

 

 

RỒI NHỮNG GIẤC MƠ BỎ TA ĐI

 

Những mùa tầm tã cơn đau

những ngày nhớ thương tím lạnh

những đêm lơ láo chợ đời

ta dựa vào bờ vai giấc mơ

thấy mình là cánh chim

phiêu du suốt cuộc đời qua muôn trùng sóng gió

bỗng gặp miền thảo nguyên…

những giọt lệ quyên sinh bên bờ huyễn/ thực

những đòn roi tuyệt vọng ngã bệnh trong căn phòng nhân bản niềm vui

em khoác Dương Y về sưởi ấm khu vườn băng giá

xá lỵ cô đơn tan chảy giữa ban mai lừng lẫy nhu tình

rồi một hôm

những giấc mơ bỏ rơi ta giữa vĩ tuyến bùng cháy và tàn tro

bọn cá kiếm rủ nhau về với lòng đại dương sâu thẳm

ta thê thảm lê mảnh thuyền rách lang thang trên bãi biển không người

bão cát vùi ta thành bức tượng “vọng nhân ngư”

những mùa cuồng nổ sóng

những ngày bão tố vô biên

ta phanh bầu ngực hứng những nhát chém xuyên tầng tầng huyết mạch

khắc khoải chờ ánh dương khởi niệm tự chân trời xám ngắt…

đàn hải âu thảng thốt kêu giữa trùng điệp ba đào

những tiếng kêu bi thiết/ báo cho ta biết:

ở một miền xa xăm nào đó

em

an nhiên bước vào khu rừng sơ cổ

bện tấm áo tầm gai khâm liệm chân tình

 

 

NHỮNG GHI CHÉP TẠP NHAM

 

1

đi qua lòng phố chiều nay

chạnh nhớ hơi mưa chiều cũ

thương hàng cây đang đợi chết

bặt tăm những phím chim gù!

say nắng, hạt bụi vật vờ

nhành hoa nằm dài, đợi gió

và tôi chờ người, qua ngõ

chỉ thấy cô đơn, ngợp mùa!

 

2

Tim người và tim tôi

Chỉ cách đôi làn áo

Mà sao, hai nhịp đập

Cách muôn trùng, chiêm bao?

Tôi thích ngắm mưa rơi

Người muốn nhìn nắng chói

Người mong chờ đêm tối

Tôi khắc khoải, bình minh!

 

3

Mỗi ngày chúng ta lại mở thêm những cánh cửa

Để mặc những sự sai lầm, tội ác, dối trá...

Tự do bước vào, gieo mầm

Trên mảnh đất ý thức!

Nhưng tại sao

Cánh cửa của trái tim chân thành

Càng lúc chúng ta càng khóa chặt?

 

4

Ngày chúng ta bắt đầu yêu nhau

Em xinh như nắng mới

Và mỗi sáng tôi đều tết một chiếc vòng

Tình ái lung linh, từ ngàn sợi máu tim tôi

Đeo lên cánh tay em

Và cánh tay đó biết nói

Những lời nói của thương yêu!

Mỗi ngày em đều kể cho tôi nghe

Về những số phận bất hạnh

“mong sao họ có một thiên đàng”!

Ngày chúng ta về chung mái nhà

Em lặng lẽ khởi tạo trong đáy tâm hồn cơn bão

Và mỗi đêm tôi đều tết một chiếc vòng

Đồng cảm, chia sớt ...từ những sóng gió cuộc trần

Đeo lên cánh tay em

Và cánh tay đó, im lặng

Ném vào căn phòng hạnh phúc

Những hòn đá sắc cạnh!

Mỗi ngày tôi đều kể cho em nghe

Về những nỗi đau, mất mát và hận thù

Tôi nhìn thấy trên đường

Em dửng dưng ném ra khu vườn ánh nhìn cằn cỗi!

Những cánh hồng héo rũ!

Chúng ta có thể thăm dò đáy đại dương

Phân tích tâm trái đất

Chụp hình vũ trụ

Nhưng suốt đời chúng ta không thể hiểu thấu tâm hồn nhau!

 

 

BUỔI CHIỀU. TÔI VÀ HẠT BỤI !

tôi ngồi xuống bàn tay buổi chiều
và bắt đầu tâm sự với hạt bụi
trời lặng gió
bầy cỏ buông đàn nằm ngó những đám mây!
hạt bụi không biết khóc
và cũng chưa bao giờ tự kỷ
dù bản thân là kẻ nhỏ nhoi!
đêm hay ngày
ánh sáng hay bóng tối
đều như nhau
tự do hay ngục tù
vốn dĩ chẳng khác
với hạt bụi!
tôi ngồi xuống linh hồn buổi chiều
và cùng hạt bụi đưa tang những giọt nắng cuối cùng
tôi muốn tìm một loại ngôn ngữ tuyệt đẹp
cất lên bài ai điếu
hạt bụi bảo tôi
mọi cái chết đều tầm thường!
đêm thở ra ngàn hơi thở xám
tôi lặng lẽ trở về căn gác xép cố hữu
hạt bụi tiếp tục cuộc hành trình
tự tại!
gió bắt đầu nổi lên!