Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2025

Nghịch lý bằng cấp và thực lực khoa học ở Việt Nam

 Tô Văn Trường

Trong vài thập niên qua, Việt Nam chứng kiến sự gia tăng nhanh chóng về số lượng giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ. Hệ thống đào tạo sau đại học nở rộ, tạo ra một “lực lượng trí thức trên danh nghĩa” với hàng vạn học vị cao được công nhận. Thoạt nhìn, đây tưởng như là dấu hiệu của một quốc gia đang đầu tư mạnh mẽ vào tri thức và nguồn nhân lực chất lượng cao.

Lại chuyện sách giáo khoa: Khi nào ngành giáo dục sẽ được lắng nghe thay vì chỉ bị thúc ép?

 Vũ Thanh Tâm

Một lần nữa, đầy hối thúc và như một mệnh lệnh bất khả kháng, hôm qua, Tổng Bí thư lại hỏi ngành giáo dục: “Khi nào xây dựng được một sách giáo khoa thống nhất?”, “Năm học tới có được hay không? Tôi nghĩ không thể chậm trễ hơn được nữa. Mục tiêu cuối cùng là phải nâng cao chất lượng dạy và học.”

Tạ Duy Anh – Một kẻ “vô tích sự” thành người gieo những ám ảnh dài lâu

 Gã Khờ

Một kẻ vô tích sự… và số phận chữ nghĩa

Người ta kể, ở làng Đồng Trưa, xã Hoàng Diệu, Chương Mỹ, Hà Tây cũ có một thằng bé còm nhom, học hành chắp vá, cha mẹ lo cho nó đủ nghề: quấn đài, nấu kẹo, làm miến… nghề nào cũng thất bại. Chính hắn – Tạ Duy Anh – tự nhận mình là “kẻ vô tích sự”.

Văn Hải ngoại sau 1975 (kỳ 311): Văn học Việt-Nam Hải ngoại đã 50 năm

 Nguyễn Vy Khanh

Biến cố 30-4-1975 đã là một biến cố lịch-sử lớn đối với dân-tộc Việt và đã đưa đến việc hình thành một cộng đồng người Việt hải-ngoại, từ gần 150 ngàn lúc đầu - mà nói chung, đa phần có phong hóa hoặc đã có những liên hệ xa gần với những biến cố chính trị ở Việt Nam hoặc chính trị là lý do hoặc nguyên nhân của sự có mặt của họ ở ngoài nước, lên đến hơn 4 triệu người như hiện nay.

Nguyên Yên: Khoảng trống giữa những vô nghĩa tồn tại và những bất tử đã bị dập tắt

 Nguyễn Thị Khánh Minh

Nguyên Yên, một trong những nhà thơ đương đại nổi tiếng ở hải ngoại. Cô chưa in một tập thơ nào, chỉ xuất hiện trên một số trang web như Việt Báo, Văn Việt, Hợp Lưu, Blog Trần Thị Nguyệt Mai, Phố Văn… Ngoài những bài viết về thời sự, bình luận ký tên thật Nina Hòa Bình Lê với cái nhìn sắc bén và nhân ái, người đọc còn được biết đến thơ của cô, với bút danh Nguyên Yên. Một tiếng thơ gây ngạc nhiên bởi ý tưởng, hình ảnh độc đáo, giản dị, mạnh mẽ, trữ tình. Tôi thực sự bị dòng thơ này lôi cuốn. Trong một trang thơ của Việt Báo, tôi đã giới thiệu về Nguyên Yên với đôi dòng cảm nhận như sau:

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2025

"Tất cả chúng ta đều bị theo dõi / Tất cả chúng ta sắp bị bắt rồi” (trích bài "Vô cùng" của Hoàng Nhuận Cầm)

 (Lại) bàn về quà tặng 100 ngàn đồng có là “một sáng kiến chính sách thú vị”?

Nguyễn Quang A

Một trăm năm trước, 1925, Marcel Mauss (1872-1950) cho ra mắt kiệt tác của ông, Luận về biếu tặng [1]. Luận về biếu tặng có ảnh hưởng vô cùng lớn cho đến ngày nay, một biểu hiện tượng trưng là trong các năm 1980, theo Nguyễn Tùng, người dịch tiểu luận sang tiếng Việt, ở Pháp một số người đã thành lập tổ chức “MAUSS-Mouvement Anti-Utilitariste dans les Sciences Sociales – Phong trào Chống thuyết Vị lợi trong các Khoa học Xã hội.” Cha đẻ của thuyết vị lợi (utilitarism) hiện đại là Jeremy Bentham, ông cũng là người đề xuất mô hình panopticon (có thể được dùng cho nhà tù rất hiệu quả).

Karl Popper và tác phẩm “Xã hội mở và những kẻ thù của nó”

 Dương Thắng

  1. Đã hơn một trăm năm trôi qua kể từ ngày Karl Popper ra đời, và hơn sáu mươi năm kể từ lần xuất bản đầu tiên, Xã hội mở và những kẻ thù của nó vẫn luôn được coi là một cuốn sách lớn của thế kỷ 20, một cuốn sách dường như có vẻ quen thuộc ngay cả với những người chưa đọc nó. Sau sự sụp đổ của mô hình Liên bang Xô viết, hệ thống quan điểm của Popper dường như đã “ca khúc khải hoàn”, tuy nhiên cuốn sách vẫn luôn luôn đáng để chúng ta đọc lại: cuộc đấu tranh giữa lợi ích của nhà nước và lợi ích của cá nhân – và xu hướng dịch chuyển về mô hình một “xã hội khép kín” – vẫn đang tiếp tục ngay cả ở các quốc gia được cho là dân chủ và cởi mở nhất, trong khi chủ nghĩa lịch sử (đối tượng bị Popper lên án mạnh mẽ) vẫn tiếp tục nhận được sự ủng hộ rộng rãi.
Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2025

Phim Mưa đỏ: Ba tình tiết điện ảnh dưới góc nhìn ký hiệu học và biểu tượng học

 Mai An Nguyễn Anh Tuấn

Mấy tuần qua, trong bao luồng dư luận nóng bỏng về bộ phim Mưa đỏ của Điện ảnh Quân đội, có đến hơn chục tin nhắn & cuộc gọi cho T cận tôi của các đàn anh văn nghệ, bạn bè, học trò cũ – mới hỏi ý kiến nhận xét… Tôi chỉ ngắn gọn: “Tôi (em) chỉ là người làm nghề bình thường, một khán giả như hàng triệu người; dĩ nhiên là có cảm nhận riêng, song để đánh giá một cách công bằng, chính xác bộ phim này giữa một biển thông tin trái chiều, thì cần đến những nhà phê bình phim chuyên nghiệp…”. Bản thân tôi cũng có ý mong đợi những tiếng nói chuyên nghiệp như thế – nhất là ở những tác giả có công trình tham gia Giải Cánh Diều Vàng của Hội Điện ảnh năm 2024 hạng mục “Lý luận phê bình” (mà tôi có vinh dự được mời trong Ban Giám khảo của hạng mục này). Nhưng cho tới giờ này, tiếng nói như thế vẫn chưa có, chắc bởi những lý do tế nhị nào đó, và dư luận đa chiều vẫn đang ào ạt về bộ phim trên… Tới tin nhắn sau cùng cho tôi – của một nhà thơ hải ngoại – bạn thân của nhà thơ Hoàng Hưng: “Trước bao ý kiến tràn ngập về Mưa đỏ, tôi muốn biết về nghệ thuật điện ảnh, movies, chứ không phải history hay tuyên huấn”, thì như giọt nước làm đầy tràn cốc nước, tôi đành liều “đánh trống qua cửa nhà sấm”, xin bàn về Mưa đỏ dưới một góc độ nhỏ, ở vài ba tình tiết của phim; và đây cũng là thu hoạch riêng của một người đang làm nghề & có tham gia đào tạo nghề – may ra có ích chút nào chăng với những người làm phim trẻ Việt giàu tâm huyết với nền Điện ảnh nước nhà…

Thủ thành, thủ thân và thủ thể chế

 Nguyễn Hoàng Văn

Sự ồn ào phát sinh từ cái tên “Tiến sĩ Đoàn Hương” làm tôi nghĩ đến những tranh cãi dữ dội quanh nhân vật Trautmann trong Thủ thành (The Keeper) trước khi được sống bình thường, được xem là chẳng dính dáng gì đến những tội ác của cái thể chế mà mình đã được dưỡng dục và, thậm chí, đã từng hăng hái phụng sự bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ. [1]

Nghe tiếng chim bên rừng Miến Điện

 Phan Tấn Hải

Bạn có thể xem bài này như truyện ngắn. Có thể gọi là nhiều truyện ngắn trong một truyện ngắn, hay là ghép từ nhiều mẩu truyện. Bạn cũng có thể đọc như tùy bút, hay bản tin, hay là vân vân, nghĩa là bất cứ những gì có chữ, có thể đọc lên, có thể nghe được như âm thanh. Đó là những gì tự nhiên hiện lên trong trí nhớ của tôi, những gì tôi bất chợt nghe bên tai khi ngồi bên sông, ven biển, góc rừng, hay khi nửa đêm nhìn ra hàng hiên.

Thơ Lê An Thế

 NẾU PHẢI TÌM MÌNH

 

Nếu dân tộc mình cực đoan trong tinh thần độc lập

chắc xưa Lý Thường Kiệt không thể

                        vừa đánh quân Tàu vừa làm thơ bằng chữ Hán

nay con cháu ông quên cả chữ Hán chữ Nôm

họ viết tuyên ngôn và làm thơ tình

bằng mẫu tự La Tinh từ các ông Cố Đạo.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2025

Bùi Giáng: Một hồn thơ tinh đọng ngôi lời dạ thưa

Lê Huỳnh Lâm

Với xứ Huế, thi sĩ dị thường Bùi Giáng đã định danh bởi hai câu thơ như sấm truyền khiến hậu thế khi nói về Huế đều trích dẫn. Nhưng hình như không thấy ai để tên của bài thơ đó và cũng chỉ thấy mọi người trích đúng hai câu thơ khiến nó đi vào trong dân gian một cách không đầy đủ. Trong những thập niên 80, 90 tôi thường đi tìm kiếm sách cũ, tình cờ thấy được chùm thơ của Trung niên thi sĩ in trong tạp chí Tư Tưởng của Viện Đại học Vạn Hạnh, lẫn lộn với những tạp chí Sáng Tạo, Văn, Thời Nay,… đọc chùm thơ của thi sĩ Bùi Giáng vốn lừng danh và kỳ dị, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy bài đầu tiên có nhan đề THÔN XÓM THỪA THIÊN, vẫn cái chất trí tuệ siêu vượt cùng với cái điệu cà rỡn của con người có một không hai đã đi vào huyền thoại thi ca, chứng tỏ rằng loạt thơ này ông sáng tác vào thời kì “Sa mạc phát tiết” và ông đã ra phố Huế ngao du thiên hạ, xin được trích bài thơ gồm sáu câu tặng cho THÔN XÓM THỪA THIÊN:

Tản mạn về quê tôi

 Thái Kế Toại

Cứ tự nhủ phải viết về quê hương một cái gì. Thế mà lần lữa, bệnh tật, ốm đau, mấy sự cố của gia đình, mãi chưa viết được. Cứ nghĩ như là mắc nợ với quê hương. Vì sao lại mắc nợ? Bởi vì biến động của thời thế, cái tên Thái Bình sắp mất trong tỉnh mới Hưng Yên. Nó chỉ còn lại là một phường trong mấy phường của thành phố Thái Bình cũ.

Khi nào một tác phẩm nghệ thuật đương đại trở thành rác!?

 Tobi Trần - Giám tuyển Độc lập

Trong thế giới nghệ thuật, không có khái niệm nào gây nhiều tranh cãi hơn việc gọi một tác phẩm là “rác”. Đây không phải là một lời phán xét nặng nề nhằm loại bỏ một sáng tạo mà là một cách để chỉ ra khi tác phẩm đã đánh mất khả năng tồn tại như một giá trị thẩm mỹ, giá trị tư tưởng hay giá trị văn hóa.

Đấu tố Trấn Thành – Nguy hiểm vì lạc điệu với các tiêu chuẩn văn minh

 Lê Học Lãnh Vân

Bài viết của Trần Thành về sự ra đi của nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành là bài viết ngắn của một người trong giới nghệ sĩ tiếc thương một nghệ sĩ. Một bài viết chứa tâm tình riêng bị lôi ra giữa quảng trường đấu tố. Nói “đấu tố” bởi trên các báo chính thống đề cập tới đề tài, chỉ có dư luận một chiều. Trong số các người tham gia đấu tố ấy, nghe bà tiến sĩ văn học Đoàn Hương cao giọng rằng những giọt nước mắt của Trấn Thành là “lạc lõng, vô duyên” và “lạc điệu, nguy hiểm”!

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2025

Trò chuyện với Ngô Bảo Châu

 Hà Huy Khoái – Ngô Bảo Châu

Mình rất thích chuyện trò với những người mà sau cuộc nói chuyện phiếm, mình học thêm được một chút. Ngô Bảo Châu (NBC) là người như vậy. Lần này NBC về Việt Nam mà mình đã đạt đến mức tối đa độ Lãn, nên chưa ra Hà Nội để chuyện trò được.

Đưa lại ở đây buổi chuyện trò, mà cũng có khá nhiều báo đăng lại, vì nó không hoàn toàn là “chuyện phiếm”.

Mặt bằng thưởng thức nghệ thuật ở Việt Nam hiện tại trong bối cảnh toàn cầu

 Tobi Trần - Giám tuyển Độc lập

Trong bức tranh chung của nghệ thuật Việt Nam, mặt bằng thưởng thức hội họa là một chủ đề phức tạp và nhiều tầng nấc. Điều dễ thấy nhất là công chúng vẫn tiếp cận tranh bằng lăng kính của trang trí khi coi tranh như một vật dụng để làm đẹp không gian sống.

Tái chiếm Quảng Trị, trận chiến dài nhất

 John D. Howard, https://www.historynet.com/vietnams-longest-battle/

Đinh Yên Thảo dịch

Lời người dịch: Trận đánh tái chiếm cổ thành Quảng Trị kéo dài 81 ngày và kết thúc vào ngày 16 tháng 9 trong mùa Hè đỏ lửa 1972 là một trong những trận đánh dài và khốc liệt nhất trong chiến tranh Việt Nam. Trên tạp chí tháng Tư  trên trang mạng khảo cứu lịch sử history.net vào năm 2022, Thiếu tướng hồi hưu John D. Howard, một sĩ quan West Point và cựu cố vấn tại chiến trường Việt Nam vào năm 1972 đã tường thuật lại diễn biến toàn bộ chiến dịch và trận tái chiếm lịch sử này. Xin giới thiệu đến những quý vị muốn có thêm những dữ liệu lịch sử về trận chiến này.

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025

Không lời, không văn bản: Nghệ thuật như một tình huống sống

 Bùi Chát

Tobi Trần, trong bài viết Hội họa có phải là diễn ngôn không?, đã đưa ra một chuỗi lập luận có vẻ vững chãi dựa trên nền lý thuyết phê bình hậu cấu trúc, đặc biệt là từ Michel Foucault và hệ thống các học giả phân tích diễn ngôn thị giác. Tuy nhiên, từ lập trường của Hội họa Tình huống – một thực hành mang tính phản-mỹ học và phi-diễn ngôn – có nhiều điểm cần được chất vấn lại, nhằm mở rộng cách nhìn nhận về bản chất của hành động nghệ thuật cũng như tính chất “ngôn ngữ” trong hội họa.

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2025

The Voice of Hind Rajab hay hơn bộ phim đã giành giải tại Venice. Nhưng kết quả đó không phải là một sự né tránh.

 Peter Bradshaw, The Guardian ngày 7.9. 2025

Văn Việt hiệu đính từ bản dịch của Grok

Nhiều người cảm thấy bộ phim tài liệu hư cấu [docufiction] của Kaouther Ben Hania về Gaza đã bị "cướp" giải khi giải cao nhất được trao cho bộ phim mới nhất của Jim Jarmusch. Tuy nhiên, những cáo buộc về sự hèn nhát đạo đức từ phía ban giám khảo là ngây thơ và không công bằng.

Thi pháp của thơ ngắn – trường hợp Mai Quỳnh Nam

 (Đọc Luẩn quẩn khi yêu của Mai Quỳnh Nam)

Dương Thắng

Trước tiên, hãy lưu ý rằng trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn, và điều này không chỉ được phản ánh bởi độ dài thường gặp (tương đối ngắn) của các tập thơ mà còn bởi đặc trưng nội tại của thơ, vốn được định hướng để cô đọng hơn so với các thể loại văn học khác (chẳng hạn như tiểu thuyết). Bài viết này có mục đích tái nắm bắt khái niệm thi pháp của thơ ngắn không chỉ qua lăng kính thẩm mỹ của nhà thơ Mai Quỳnh Nam, mà còn đi xa hơn khi xem xét nó như khái niệm trung tâm của một khuynh hướng thơ ca đương đại, khuynh hướng thi ca tìm cách liên hệ với thế giới và đặt câu hỏi về thế giới theo những phương thức ngắn gọn và phân mảnh.

Cô đơn hoa nở về đêm

 Truyện ngắn của Ngu Yên

 

Cô đơn là một cảm tưởng thường xuyên giả dối. Nhiều khi cảm thấy chán chường, không muốn làm gì, không có gì cho thú vị, người ta dán nhãn hiệu cho nó là cô đơn. Nhiều khi thất bại đường tình hay xa cách người yêu, thương nhớ sinh buồn rầu, họ thường xuyên lầm lẫn bệnh tương tư với trạng thái cô đơn. Nhiều khi ở một mình trong một hoàn cảnh hắt hiu hoặc ngớ ngẩn giữa một cảnh trí âm u, mơ hồ, người ta cảm nhận sự trống trải, họ cho đó là cô đơn. Nhất là về đêm khuya, cảm giác thường bị tâm tư kết luận là cô đơn. Cô đơn không phải như vậy. Cô đơn là tâm trạng muốn giết nhưng chưa làm được. Giết ai hoặc giết thứ gì, đối tượng bị giết không quan trọng mà diễn biến trong khi chờ giết chính là sống với cô đơn. Chờ để giết là tâm trạng cô đơn trước khi gặp gỡ sự chết. Nếu đúng như vậy, cô ấy đang cô đơn.

Đọc “Thơ Nguyễn Xuân Thiệp”

 Việt Phương

 

Nguyễn Xuân Thiệp & Việt Phương

Nhà thơ Nguyễn Xuân Thiệp
Quê quán ở Huế
Làm thơ đăng báo từ trước năm 1954
Học ở Huế và Sài Gòn
Dạy học ở Mỹ Tho, nhập ngũ 1963, làm phát thanh Quân đội ở Pleiku, Đà Lạt, Sài Gòn.
Tháng 5, 1975 đi tù chế độ cộng sản tới 1982
1995 sang Mỹ – in thơ ở văn học, Thế kỷ 21, Hợp Lưu, Văn…
Chủ biên tạp chí Phố Văn từ 2000-2008
Hiện định cư cùng gia đình ở Dallas, Texas, làm việc với báo Trẻ.

Đi giữa Thực và Mơ – Đọc “tháng năm là mộng đang đi” của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh

 ​San Phi

 

 

 

  1. Khúc Lục Bát Tạ Ơn

Chữ dậy men hương ngọt còn đọng lại trên vân tay, tôi lạc bước vào thế giới thi ca của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh. Ở đó, mỗi cảm xúc tinh khôi là một dòng chảy ký ức, kiến tạo nên một vũ trụ nội tâm, nơi thời gian dường như ngưng đọng. Nơi trái tim nghe từng thớ sóng mơ, nơi vầng trăng soi rọi. Chị là một thi sĩ của tình yêu, của nỗi nhớ, và của những điều không thể gọi tên.

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2025

Hai cuộc diễu binh

 Lê Học Lãnh Vân

Hai buổi diễu binh kế nhau khiến tôi nảy ý so sánh...

1) Về buổi diễu binh: rõ ràng, “thiên triều” hớp hồn thiên hạ hơn nước tôi, xét trên mặt hoành tráng, giàu có, chuyên nghiệp và khí giới tối tân. Lời phát biểu của “thiên triều” chấn động gầm trời, có tính hiệu triệu cùng răn đe thế giới; lời phát biểu của nước tôi nhũn nhặn tâm sự với quốc dân, nêu rõ quyết tâm bảo vệ chủ quyền, lãnh thổ.

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2025

Trấn Thành và câu chuyện yêu nước

 Thái Hạo

Ngày 22.8 nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành qua đời, Trấn Thành đăng một bài viết bày tỏ lòng tiếc thương. Chuyện tưởng phải bình thường, nhưng thật bất ngờ, anh bị đấu tố trên khắp các mặt trận – đến nay chưa dứt, vì lý do: làm một “nốt trầm lệch pha” trong “ngày vui của đất nước”. Phong trào đấu tố mạnh tới nỗi, sau đó anh đã phải xóa bài, và lên một bài... tự hào. Nhưng không phải vì thế mà anh được “tha thứ”, mới nhất là phát ngôn của tiến sĩ văn học Đoàn Hương trên Báo Điện tử VTC News: “Giữa hình ảnh vui mừng, biểu hiện lớn của cả tình cảm, lý trí của dân tộc trước đại lễ A80 thì status của Trấn Thành quả là lạc điệu, nguy hiểm”.

Ai đang viết và…?

Đinh Thanh Huyền

 

Cuối tháng 8, trời mưa nhiều nhưng mỗi khi hết mưa là nắng bừng lên ngay làm không khí cả ngày oi ả, nóng ẩm, cực kì khó chịu. Quyết không để mình lụt trong nỗi u uất vì thời tiết, tôi mở cuốn tiểu thuyết mới của Huy Bảo: Đơn giản nhất là biến mất. Nhưng chỉ đọc vài trang, tôi hiểu ra mình sẽ còn “mệt” hơn. Đây sẽ là một cuốn tiểu thuyết khiến tôi phải “đánh vật” với văn bản. Và khi gấp sách lại, tôi đã phải tự hỏi: Ai đang viết? Họ viết/nói bằng giọng nào? Họ đã trải qua những gì?

Kỷ yếu Adam Smith 300 năm (1723-2023) ra mắt

 Nhóm Chủ biên: Trần Quốc Hùng, Trần Văn Thọ, Nguyễn Xuân Xanh

Với sự hỗ trợ của Nguyễn Chí Hiếu Nguyễn Minh Thọ

Sự mong muốn cải thiện tình trạng của chúng ta, một mong muốn… đến với chúng ta từ trong bụng mẹ, và không bao giờ rời bỏ chúng ta cho đến khi chúng ta xuống mồ.

Tài sản mà mỗi người có được trong lao động của mình, vì là nền tảng ban đầu của mọi tài sản khác, nên nó là tài sản thiêng liêng và bất khả xâm phạm nhất.

Chúng ta mong đợi bữa tối của mình không phải từ lòng nhân từ của người bán thịt, người nấu bia hay người làm bánh mì, mà từ sự quan tâm của họ đến lợi ích của chính họ.

— Adam Smith

Mỗi trang viết của Adam Smith đều được soi sáng bởi một niềm đam mê lớn, niềm đam mê cho tự do. Đây là lời đầu tiên và cũng là lời cuối cùng trong triết lý chính trị và công nghiệp của ông, cũng như là lời đầu tiên và cũng là lời cuối cùng trong triết lý chính trị và công nghiệp của thời đại này.

Arnold Toynbee, nhà kinh tế học và cải cách xã hội người Anh thế kỷ XIX

Trấn Thành, Phạm Đức Thành, và lại câu chuyện về hauntology

 Nguyễn Quốc Tấn Trung

Cách đây hơn ba năm, cô bé Hanni, một ca sĩ gốc Việt thuộc nhóm nhạc Hàn nổi tiếng New Jeans bị cư dân mạng Việt Nam tấn công dữ dội vì họ “phát hiện” ra nhà ngoại cô là một gia đình tị nạn chính trị sau năm 1975. Sự hung hăng và bạo lực của cộng đồng mạng khiến mình muốn can thiệp dưới góc độ khoa học xã hội để bảo vệ cô, và từ đó giới thiệu Hauntology (Ám ảnh học) để mô tả vấn đề nan giải của cách mà hệ thống giáo dục, thực hành văn hóa, và đặc trưng chính trị tại Việt Nam đang tạo ra: một cộng đồng chính trị mới với danh tính đặc trưng, ám ảnh với quá khứ, cùng nỗi sợ vĩnh cửu về một tương lai “có thể là”.

Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)

 NHỮNG MẢNH VỤN TỰ SỰ


1.

Tự hào mình là người Thái Nguyên
Thủ đô gió ngàn
Tự hào mình là người Hà Nội
Thủ đô ngàn năm văn hiến
Tự hào mình là người Phú Thọ
Đất Tổ Hùng Vương
Tự hào mình là người Côn Đảo, Phú Quốc
Từng một thời địa - ngục - trần - gian
Tự hào mình là người Quảng Trị
Từng diễn ra trận Thành Cổ bạt vía kinh hoàng