Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2025

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm  

 

Diary I 2004, họa sĩ Romul Nutiu (1932-2012); nguồn: wikiart.org 

 

NHƯ NGỤ NGÔN

 

nói chuyện với ai đó ngoài kia

bằng mật ngôn

khuôn mặt đó ném vào tôi những hạt gió

lay động nội tâm thờ ơ

 

mỗi ngày tôi lắng nghe dự báo thời tiết

rồi chờ đợi cơn mưa tháng mười

nhớ chừng đã hẹn từ tháng sáu

khi xe vượt ngang biển quảng cáo

cajun grill & bar

ngỡ là cajun girl & bar

 

nào nào lắng nghe lắng nghe

lời giảng bất ngờ

cô đọng súc tích

như ngụ ngôn dụ ngôn hay sấm truyền  ̶ ̶ ̶ 

cho xin miếng nước

cho xin nước miếng  ̶ ̶ ̶ 

 

bao nhiêu năm cắm cúi

phút ngẩng đầu không thấy mặt trời

không thấy mặt người

không thấy một ai

ngoài khuôn mặt ném vào tôi những hạt gió

giờ phôi phai như cát bụi hôn trầm

 

lẩn trốn trong hồi ức loang lổ

tôi nợ lời trần tình

chưa kịp nói  ̶ ̶ ̶ 

cần thuốc an thần đêm nay. 

 

DƯ VỊ MÙA HÈ  

 

  1.  

cắt bài thơ

xếp hình origami

giấy màu tranh thủ buổi chiều trầm lắng

nỗi nhớ tỏa hương theo biến tấu thời trang     

 

  1.  

sau cuộc chơi nước rút trái mùa

nàng khoát tay

nói tròn vành rõ chữ

luyến lái những điều thầm kín không lời

từ đôi môi neon tím tái

từ nút thắt càng kéo càng chặt   

 

  1.  

có đài nào

có kênh nào

có tần số nào

có ngọn gió nào

trong đêm dài oi bức bất tận

chuyển tải mùi hương ngào ngạt

vừa kiêu hãnh vừa thống khổ

u mê bầu ngực căng phồng    

 

  1.  

mẹ đánh yêu vào đầu tôi

bằng ổ bánh mì baguette

nàng đắm đuối nhấn đầu tôi

ngạt thở trong vùng thiêng liêng

dưới bầu trời không trăng sao

chết dại giữa hỗn mang cháy sáng     

 

  1.  

xám không là màu

tro không là sắc

xám và tro là hoang tưởng

ảo giác bâng quơ giữa đêm dài

lung linh niềm rạo rực luân hồi

nhịp tim đập trong cõi trung giới mờ mịt

ai gấp bài thơ làm đôi cánh vạc  

 

CHẾT ĐUỐI NHƯ MẮC CẠN

 

nghe tin buổi chiều trên tv:

người đàn bà chết đuối  ̶ ̶ ̶ 

tưởng tượng: khuôn mặt thất thần tái xanh

đôi mắt cá ươn

tóc rối kết từng nùi  ̶ ̶ ̶ 

trong bồn tắm nước cao khoảng chừng một foot

bình hoa khô câm lặng

ngôi nhà trống trải lạnh tanh

 

điêu và đắt  ̶ ̶ ̶ 

còn lại sau cuộc vui mù mờ

là một đống hỗn độn bừa bãi

ngày đã qua

đêm lại đến

cái chết va vào ký ức

vương vãi bao chịu đựng không lời

 

ngôi nhà mắc cạn trong tiềm thức

có một thời

ta ngồi bên nhau trong đêm

giữa bóng tối mập mờ mời gọi

tiễn một vì sao băng  ̶ ̶ ̶  vội vã đến

rồi đi  ̶ ̶ ̶  không lời chia tay

không hối tiếc không sợ hãi.  

 

MIÊN MAN ĐÊM DÀI  

 

nhà lạnh tanh

trời đêm vắng lặng

tôi đứng ngoài sân ngó bâng quơ

đầu rỗng tuếch

lâng lâng bước chập chững

bậc tam cấp không khoan nhượng

bây giờ là mấy giờ?

gió nhẹ miên man trên mặt

cơn buồn ngủ chập chờn

hơi thở thầm thì phả xuống

thoảng mùi cỏ dại lẫn mùi lá phân hủy

mùa thu bắc bán cầu dịu dàng

thiết tha thấm sâu từng thớ thịt

len vào phổi

ngấm vào máu

và tôi chơi vơi trong mênh mang

đi đâu?   

về đâu?

lạc dưới bầu trời ngập trăng sao

đêm sâu nghe hơi thở rạo rực

hai tay vàng cháy không trấn áp

nhà lạnh tanh như xa lạ vô tình.