Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

Thơ Nguyễn Thị Thanh Bình

 BÁI BIỆT MỘT BI KỊCH

 

Ừ thì cô ấy cũng đã đứng lên

Và ra đi

Và phải chọn lựa một cách giải thoát phẳng lì

Cho riêng mình

Nơi đây chỉ còn là những khuôn mặt bằng sáp cứng

Những tay to mặt lớn lạnh lùng hơn tủ đứng

Những đồng nghiệp dửng dưng như bàn ghế

Không còn ai đoái hoài

Kể cả những nỗi buồn than vãn

Cũng càng trở nên vô tích sự

Trong thời đại

Mồm mép xã giao điếu đóm còm lưng

Hay õng ẹo

Thứ nhân cách sống của bầy cừu ngoan ngoãn

À thì ra chúng ta cũng chỉ biết tội nghiệp thương xót

Viết vội vài câu thơ ném xuống một huyệt mộ tối đen như số phận

Dù gì cũng là của một nữ trí thức Hà Thành

Xin đừng vùi dập trả treo thêm ai nữa

Người chồng ốm lên ốm xuống & hai con còn nhỏ bất định tương lai

Công bằng có lẽ cũng chỉ nên đi hỏi trời xanh

Thời đại tinh giãn và gạn lọc của kỷ nguyên mới là đây chăng

Trí thức VN sao mà… rách như cái mền(?!)

Đuổi việc, không trợ cấp, không một han hỏi…

Những tiếng kêu đòi tiếng vọng dưới vực sâu

Có ai thấy những hồng huyết cầu tự cắt lìa mạch máu

Nhiệt huyết mình

Đã chảy như thế nào trong đêm thâu

Tắt ngỏm hết những đốm sao hy vọng

Ờ nhỉ, tại sao cô ấy phải chịu trận đến đó

Và ngồi mòn mỏi ở một cơ quan cũ đã rẫy ruồng mình

Hẳn là gia đình cũng chẳng còn nước mắt để khóc

Đám tang có còn ai thương tiếc một phụ nữ vắn số

Cho tôi cũng là một phụ nữ với nhiều xúc động sẻ chia

Miễn bàn thứ xa xỉ của cái gọi là nhân phẩm nhân tính

Trong một xứ sở

Dường như chỉ có tranh chấp lươn lẹo

Và quá thiếu vắng tình người, nghĩa đồng bào

Hay nghĩa vụ của một trí thức cần lên tiếng

Vỗ về nhau…

 

NĂM MƯƠI NĂM NỢ NẦN CHI NỮA

 

Năm mươi năm rau húng cũng già

Rau thơm cũng đã cỗi cằn theo

Nhớ chi hoài cọng rau ngày ấy

Mà nghe đứt ruột ngọn tình quê

 

Năm mươi năm đường về cố quận

Ai biết kẻ đổi họ thay tên

Biết chăng chuông chùa làm ai khóc

Ngày đi ngỡ mây trắng quên về

 

Năm mươi năm viễn ly về cố xứ

Hơn nửa đời lầm lạc nhớ thương nhau

Người quê nhà tàn canh thắp đuốc nhớ

Chờ nhau chi nơi cuối vịnh đầu non

 

Năm mươi năm nước chảy mà chẳng mòn

Quanh quẫn nghe sầu mấy giọt rưng rưng

Tìm nhau hoài soi dấu xưa đã mỏi

Lục lọi đây từng giọt vắng hư hao

 

Năm mươi năm xin cuộc đổi đời

Cho niềm tin thôi đừng khánh kiệt

Nước có trôi nhưng tình đứng lại

Để ngày về yêu mãi được ai…

 

LỤC BÁT GHÉP THÀNH TÊN TẶNG AI CHƠI

 

Thôi anh cứ trả nợ đời

Hồn ai nấy giữ bên trời kêu la

Anh đi thoắt rụng quê nhà

Nghìn năm gió hú hải hà chưa yên

Hoàng hôn thương dấu chân nghiêng

Bờ xa sóng vỗ mấy triền hoang vu

Iêu anh thân ấy mịt mù

Nhớ anh đã lỡ phù du bến bờ

Hồn cơn từ thuở trẻ thơ

…Tiếc nhau mấy ngã xô bờ xa khơi…