Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025

Người tự do

 Huy Bảo

 

Hôm nay tới lượt gia đình chúng tôi lên Sao Hỏa. Tôi vẫn chưa biết mang theo gì. Vợ tôi thì đã chuẩn bị xong hành lý. Tôi đã bảo rằng chính phủ đã cấp cho tôi một căn hộ hai phòng ngủ với đầy đủ nội thất trên Sao Hỏa. Vậy mà vợ tôi vẫn cố gắng đem theo cái ấm đun nước bằng inox. Nàng lập luận rằng với số lượng lớn nhà ở xã hội như vậy, chắc chắn chính phủ cũng sẽ có sơ suất.

“Tôi chỉ thắc mắc tại sao lại là cái ấm đun. Liệu nó có đun được nước trên Sao Hỏa không?”

“Em nghe nói trên Sao Hỏa vẫn chưa có trường mẫu giáo. Mình có nên thuê bảo mẫu không anh?”, vợ tôi hỏi.

“Anh không biết. Em nhớ đem theo bánh gạo để ăn trên tàu chưa?”

“Em tưởng anh bỏ vào vali rồi chứ.”

“Để anh kiểm tra lại.”

Mika của chúng tôi năm nay bốn tuổi. Chuẩn bị lên lớp lá. Vừa uống xong thuốc ngủ nên đã biến thành một cục bông tĩnh lặng trên sofa. Để đảm bảo an toàn cho trẻ em dưới mười tuổi, tất cả đều phải uống thuốc ngủ trước cuộc hành trình. Lúc chuẩn bị ngủ, con bé hỏi tôi rằng liệu nó còn được học chung với các bạn lớp chồi không. Tôi còn chưa kịp trả lời thì con bé đã thiếp đi mất.

Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên hay khuôn mặt bất kỳ người bạn hồi mẫu giáo nào.

Tháng bảy. Năm nay mùa thu tới chậm. Lượt của chúng tôi đến khá trễ. Có thể nói chúng tôi là những cư dân cuối cùng ở lại địa cầu.

Khi kéo cửa phi thuyền, tôi bắt gặp ánh mắt của gã bợm rượu sống đối diện. Gã vẫn còn ở lại. Những người không phải là công chức sẽ rời hành tinh này trên những phi thuyền cuối cùng.

Tôi tự hỏi, không biết hắn sẽ uống loại rượu nào trên Sao Hỏa nhỉ?

Vợ tôi đã đeo tai nghe. Vẫn giữ khư khư cái hộp đựng ấm đun nước trong tay. Em nghe Maneskin. Bài I Wanna Be Your Slave.

“Hình như vào năm ngoái, khi vừa đặt chân lên Sao Hỏa, bọn họ đã giải tán.”, tôi nói. Vợ tôi để âm lượng to quá nên không nghe thấy.

Năm tôi mười bảy tuổi, cô người yêu cũ hồi cấp ba đã treo cổ ở sân sau. Tro cốt của cô được gửi tại một ngôi chùa. Mấy người bạn cũ kể, hồi ba tuần trước, khi gia đình cô lên Sao Hỏa, cha cô đã tới ngôi chùa để xin lại. Tuy nhiên tất cả mọi người trong chùa đã dọn lên Sao Hỏa từ lâu lắm. Nói một cách khác, bây giờ cô người yêu cũ của tôi đã là người ngoài hành tinh.

Nghe nói khi phi thuyền đạt đến độ cao một nghìn mét, một người đàn ông ở khoang bên cạnh gia đình chúng tôi đã dùng búa thoát hiểm để đập vỡ cửa sổ mà nhảy ra ngoài. May mà những người còn lại đều an toàn.

Giữa không trung, hình như anh ta đã hét gì đó đại loại như:

“Tao là người tự do.”