Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2025

Miền tự do của Nguyễn Ngọc Phương

 Thái Hạo

Triển lãm “Ngày thứ 49” của Nguyễn Ngọc Phương đang diễn ra tại Bảo tàng Mỹ Thuật Việt Nam.

Đến xem tranh anh với tâm thế của một người ngoại đạo, kể cũng có cái thú vị. Không mang theo “lý thuyết”, kinh nghiệm hay định kiến, cũng là một cách được thả lỏng, đối mặt, và đối diện với chính mình.

Tranh của Phương là một sự phản kháng? Anh phản kháng với truyền thống, với các thần tượng, với những gì đã trở thành tín niệm, thờ phượng. Anh phản kháng với thế giới và với chính anh, không cho nó cơ hội được giam cầm mình, bất luận là trong những ngôi đền cổ kính hay nơi cung điện nguy nga.

Phương xô đổ mọi hình thể, thẳng tay bôi xóa cái đẹp mà anh cho là đã đông cứng và mất hết sức sống của quá khứ.

Xóa là một cách vẽ. Tác phẩm của Phương là gạch vỡ của một ngôi đền vừa đổ xuống dưới cây búa vừa giận dữ vừa khao khát; vừa ồn ào vừa tĩnh lặng; vừa hoang tàn vừa “xô bồ say dậy”.

Anh đẩy người xem vào một sự hoang mang tột độ, bởi họ không biết mình đang đứng trước điều gì. Đó không phải là các hình ảnh, các biểu tượng hay ẩn dụ mà người ta vẫn thường đọc thấy hoặc có thể đọc thấy (dù khó đọc đến đâu) trong những dòng tranh quá khứ. Nó không cho phép suy luận, “phát hiện” hay kết luận như việc cố tìm ra đáp án của một bài toán khó.

Không có tiếng reo “Ơ rê ka” khi đứng trước tranh của Phương. Những bức tranh khổng lồ này đẩy người ta vào trạng thái bất lực, nếu họ vẫn theo thói quen “giải mã” của trí năng.

Bằng cách để cho chất liệu lên ngôi, Phương trở thành đồng tác giả với nó.

Mọi lề thói nghĩ ngợi đều trở thành lố bịch hoặc lạc lõng trước Ngày thứ 49. Tranh của Phương chặn đứng những ý nghĩ, đẩy con người ta vào tình trạng vong thân. Khai sinh, gột rửa, tắm gội, sơ khai, tĩnh lặng...

Phải chăng triết lý trong hội họa của Phương chính là ở chỗ không cho ai có cơ hội để tiếp tục triết lý? Nó buộc họ phải sống với một thế giới thậm phồn, ngổn ngang, phi biên giới. Ở đó là thách thức của cái chết, phi lý và hồi sinh.

Nhưng không phải là một sắp đặt tuyến tính, chúng đồng hiện, đe dọa và vẫy gọi.

Phương là một người cao ngạo. Có thể vì cái trực giác nghệ thuật mà ở đó việc vẽ vốn không còn là một ý đồ, một toan tính hay dụng công theo nghĩa thông thường. Thành ra, dù người đến xem anh không ít, nhưng có lẽ anh vẫn là người đơn độc. Khán giả của anh, vì thế, không ít người đã phải bỏ cuộc, và cúi xuống với những gì quen thuộc trên tay họ.

May thay, anh luôn được sinh ra mỗi ngày cùng với những bức tranh của mình. Tái sinh thực ra chỉ là cách nói khác của sự chết được sẵn lòng đón nhận? Anh chết đi mỗi ngày, và vì thế, phục sinh mỗi ngày.

Ngày thứ 49 phải chăng là giao thời của cái chết và sự sinh ấy - một "Miền tự do", như anh vẫn luôn gọi một cách nhức nhối, kiêu hãnh và giải thoát?

                                                                                                                                T. H, 29.7.2025

Một số hình ảnh và tác phẩm trong Ngày thứ 49 của Nguyễn Ngọc Phương: