Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2025

Buồn...

 Thái Hạo

Một hôm, nghe biết có gia đình vốn rất hoàn cảnh nhưng đang gặp một chuyện lớn, có những biểu hiện của bất công; vì cùng làng, thương và lo, tôi tới thăm hỏi, trò chuyện xem có giúp được gì không. Đang trao đổi thì một người lớn trong nhà ấy nói, “Nếu cháu làm vụ này thì tốt quá. Nhưng nói chung chung thôi, đừng đề cập cụ thể đến gia đình”.

Tôi đơ ra mất một lúc. “Làm vụ này” là làm gì? Tại sao tôi lại “làm vụ này”? Định thần lại, tôi từ từ hiểu ra, chắc họ nghĩ khi tôi lên tiếng trước một việc sai trái gì đó thì tôi sẽ được một khoản! “Làm vụ này” tức là đánh đấm, là kiếm ăn?

Tôi giữ bình tĩnh, nói: không, tôi không làm gì cả, chỉ đến chia sẻ với gia đình và tìm hiểu để xem có tư vấn được gì không thôi, chứ tôi không phải nhà báo, cũng không sống bằng nghề viết báo, tôi chỉ làm nông dân thôi…”.

Chuyện ấy ám ảnh tôi mãi.

Rồi mỗi ngày, trong Messenger của tôi luôn có những tin nhắn đến, người nhờ việc này, người kêu việc khác, nhiều trường hợp than rằng đã gửi cho nhiều tòa soạn và phóng viên rồi, nhưng họ không làm… Hầu hết, nếu đọc được thì tôi cũng chỉ tư vấn dựa trên hiểu biết của mình về luật pháp và các quy định có liên quan. Tôi luôn nói với họ rằng phải tự lên tiếng, cứ căn cứ vào quy định của luật và lẽ phải mà lên tiếng, không ai làm thay được cả. Bản thân tôi vì gặp cái xấu, cái sai, cái bất công, nhiều khi không thể im lặng mới buộc phải nói, chứ tôi không phải một người viết thuê. Tôi chưa từng nhận của bất cứ ai một xu nào suốt từ ngày đầu viết facebook đến nay. Việc gì xong thì tôi cũng quên đi, không nhớ đến nữa.

Tôi buồn, vì ngày nay, nhìn thấy một nỗi sợ hãi trùm khắp, nó làm tê liệt tinh thần của cả một xã hội. Trước cái sai, cái ác không dám lên tiếng, trước cái đúng, cái tốt không dám bảo vệ. Và họ muốn người khác làm thay cho họ cái việc vốn gắn chặt với đời sống của chính họ.

Nói thật, ai muốn làm anh hùng thì làm, riêng tôi chỉ muốn làm một nông dân, vui sống với cây cối vườn tược. Đôi khi, vì không chịu được trước những ngang trái, lương tâm không cho mình im lặng, tôi mới đành cầm lấy bàn phím.

Ảnh: Thái Hạo

Tôi ước gì báo chí, cả ngàn cơ quan báo chí với hàng vạn phóng viên, sẽ đi sâu vào từng ngõ ngách đời sống của người dân, nhìn thấy họ, nghe thấy họ, cất tiếng cho họ, đồng hành cùng họ… Tôi lại ước, một ngày, mỗi người dân sẽ tự cất lên tiếng nói ôn hòa mà ngay thẳng, trung thực, như một cách tự bảo vệ cuộc sống và phẩm giá của chính mình. Lúc ấy, xã hội chắc là tốt đẹp lên nhiều lắm…

                                                                                                                                  T. H