Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2025

Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

 NGHÌN TRÙNG

 

về thôi kẻo guột trăng đèo

bãi khuya cồn lấp gió nghèo truông xa

non cao thở khói mây nhòa

lòng sông rộng trải phồn hoa chưa vàng

 

đầu cây em chở mùa sang

che anh chút nắng chiều hoang tái cành

bên đời thả một vòng xanh

cho tay anh mộng đồi tranh hé rào

 

nghiêng đầu em rộn ràng trao

vai anh đã trĩu cành chao đụng ngàn

bóng ngày chưa trở màu sang

chìa tay em hái quan san giú lòng

 

một mai nẻo ngược đường cong

con sông và bến đò đông vẫn chờ

anh đi tìm giọt trăng mờ

gởi em bên cội hoa mơ nghìn trùng.

 

15.11.2024

 

TIẾNG GIÓ

 

mắt đời xanh mấy hàng tre

mà mưa đâu lại bập bè lạnh vây

nhà em chỗ đợi bữa nay

mái tranh lợp gió trắng tay có gì

 

ngoài kia mây lạnh lùng đi

đồng khô nước cạn đôi khi vô tình

bỏ đèo qua thác lênh đênh

bỏ mây trắng giữa gập ghềnh gian nan

 

rồi thôi mộng cũng úa tàn

làm sương rơi rụng trăng ngàn bãi xa

đêm ra nghe ngóng vỡ òa

thấy ngay chiếc bóng tan nhòa phải em

 

đã trôi từ sáng tới đêm

đã trôi vạt nắng củi chêm lửa cời

tay em chẻ sợi tóc rời

mùa em đã mỏng gió trời bấp bênh

 

em theo ngày vội qua đình

mong manh anh gọi bình minh có về

đầu sông chiều nhạt khói tê

ngoài em bóng mạ vập về xấp mương

 

dang tay anh ngã bên đường

có nghe màu lúa chín hường tới chưa

nhà nghèo một sớm hai trưa

miếng cơm manh chiếu muối dưa lỡ làng

 

em đi theo bước nhịp nhàng

trên tóc trên áo ngập tràn núi sông

nón em quai lụa tơ hồng

qua mương lội suối theo chồng bỏ anh

 

ra đồng rẻ nước nhìn quanh

may ra ngửi được mùi tanh lấm phèn

em ngồi chợ búa bon chen

lòng tay trải rộng lấm lem vết cào

 

đâu rồi dịu ánh mắt trao

anh đi tìm lại mà nào thấy chi

về quê em nhắn gởi gì

chỉ nghe tiếng gió thầm thì bên anh.

 

7.11.202

 

NGỒI ĐÂY

 

ngồi đây trống vắng cuộc đời

ngoài kia xe cộ nối đuôi đêm ngày

lòng không cạn một niềm say

để cho mây trắng đừng bay ngang đầu

 

ngồi đây chuyển hóa muôn màu

về nơi huyễn tượng sương đầu đã tan

cung đàn lỡ một âm vang

mà nghe lạnh buốt trăng ngàn non xa

 

ngồi đây bóng quế hình ma

lắng nghe thiên cổ hòa ca suối nguồn

gió còn thiếp giữa đèo truông

lần tay hò hẹn sầu tuôn lưng đồi

 

ngồi đây đợi ánh mặt trời

cho hơi thở được bay vời lên không

rồi thắp sáng ngọn lửa hồng

soi lên đôi mắt tang bồng ngoài khơi

 

ngồi đây cũng cạn một đời

chưa vơi máu lửa đã ngời sao hôm

mộng xưa ước cũ đã nồm

dài cơn nắng nhuộm vội chuồm ao sâu

 

ngồi đây trễ mãi chuyến tàu

nên không quay ngược tình cầu mà mơ

dẫu rằng đá sỏi như trơ

gan cùng tuế nguyệt đui mờ lại hay

 

ngồi đây sương tuyết giăng đầy

âm u một cõi lưu đày ngàn năm

đã mòn chưa ý nguyện câm

nên hoa nở cũng hoen rằm mà tan

 

ngồi đây bỗng thấy mơ màng

trên cao mờ tỏ cung hằng điểm tô

bụi đường vướng cả hư vô

làm cho thân xác xô bồ ngược xuôi

 

ngồi đây trống vắng tiếng cười

của đêm trường mộng rả rời thân tâm

xua tay phủi hết phù trầm

xoay quanh cát bụi đằm đằm da xương

 

ngồi đây hồn nặng tơ vương

hỏi thăm đá sỏi thiên đường nơi đâu

có nghe trong tiếng kinh cầu

nỗi đau nhân thế chìm sâu hướng nào.

 

27.9.2024

 

TÔI ĐI MÃI

 

tôi về gặp lại mùa thu

gặp lại một đám cỏ mù bên sông

mẹ tôi đã bỏ cánh đồng

theo mây lên núi hóa rồng mà bay

 

mẹ tôi có dặn thế này

khi nào con mỏi cánh bay thì về

từ khi chân sạm màu quê

tôi đi chẳng giữ lời thề được lâu

 

đời tôi buồn đã ăn sâu

vào trong tim phối nghìn câu thơ rồi

có đêm tôi ngó lên trời

thấy sao tưởng mắt mẹ ngời dõi theo

 

làng tôi vạt nắng cũng nghèo

ao bèo chỉ có lèo tèo giậu leo

tôi về lòng thấy hắt heo

hồn con chó mực lèo đèo theo sau

 

nhớ thương gởi lại bên cầu

tôi đi nữa - tôi đi lâu - lần này.

 

8.9.2024

 

NGÀN DÂU

 

một tôi với một hình hài

bay nghiêng vòm lá ra ngoài dặm sông

em về có thấy hư không

rơi trên da thịt bâng khuâng thuở nào

 

một tôi với một ngõ vào

thân trơ tróc vảy hỏi chào ai nghe

em về xin lượm lên che

để mai rồi mốt chín hoe sợi lòng

 

một tôi với một cánh đồng

gió như gởi hết mùa đông qua đường

em về nhớ đừng vấn vương

cho tôi khỏi tiếc má hường ngây thơ

 

một tôi với một bến bờ

chờ nhau chỗ nọ mịt mờ chỗ kia

em về sông núi cách chia

dấu chân để lại mộ bia mà tìm

 

một tôi với một con tim

đã tan chảy đã lặng chìm vực sâu

em về đừng vội đi đâu

cho tôi gởi mộng ngàn dâu theo cùng.

 

23.8.2024

 

THỞ GIỮA RỪNG CÂY

 

em nằm thở giữa rừng cây

gom mây làm gối cho đầy giấc mơ

tiếng chim hót cũng dại khờ

làm nghiêng hết cả mịt mờ qua đêm

 

em nằm thở mộng xanh thêm

tay chêm mái tóc cho mềm làn hơi

nửa khuya có ánh sao trời

rơi trên da thịt trắng ngời như tơ

 

sông trôi về phía xa mờ

nên đàn cá mỏng manh lờ đờ theo

em nằm thở giữa cheo leo

hai bờ vực cứ quanh quẹo khúc đèo

 

đến trưa con vượn hú trèo

leo lên đỉnh núi hút heo chưa về

bởi vì em cứ mải mê

làm nghiêng cả bóng trăng thề cuối thôn

 

lòng anh có ngọn gió nồm

buổi mai mắc võng đầu hôm lại nằm

nhìn em gánh nước qua rằm

tưới cây lúa mạ vừa tầm ra con

 

nghĩ đời thật lắm héo hon

lá khô chưa rụng trăng non lại già

em nằm thở giữa phong ba

bữa kia gió cứ thít tha bên này

 

bởi vì em ngại rung cây

vết chai dày đến lắc lay đọt dừa

con chim lại hót dây dưa

có mưa thì nắng có trưa thì thì chiều

 

em còn ánh mắt đăm chiêu

như con sông gọi hoang liêu lên trời

đêm thì đầy đặn chưa vơi

em khơi lại giọng hò ơi làm gì

 

hết rồi thuở ấy anh đi

tới đông sang hạ xuân thì tìm đâu

đừng che lại phút ban đầu

chỉ là mây trắng nhuộm màu thời gian

 

hương cau ở phía sau ngàn

mùa hoa đến hẹn em sang anh chờ

biển đời chia mấy giấc mơ

chia anh chia cả đôi bờ anh thương.

 

20.7.2024