Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2025

“Như nhốt bão trong lòng tay nhỏ”

 Nguyễn Thị Tịnh Thy

 

Hồ nước mùa xuân, Nguyễn Thị Minh Ngọc, Nxb. Phụ nữ, 2025.

Nhà văn Nguyễn Thị Minh Ngọc vừa xuất bản tập truyện ngắn Hồ nước mùa xuân. Truyện xa nhất được sáng tác vào năm 1971 (Dọn nhà), và gần nhất là 2018 (Tình đầu hay tình cuối). Nửa thế kỷ sáng tác, 21 truyện ngắn được tuyển chọn trong tập sách này của Nguyễn Thị Minh Ngọc dường như tập trung vào những điều bất toàn; những dang dở phận người. Truyện nào cũng xao xác buồn – có nỗi buồn cơm áo (Dọn nhà), có nỗi buồn nghề nghiệp (Hồ nước mùa xuân), có nỗi buồn sinh mệnh (Gói Cẩm Lệ), có nỗi buồn duyên phận (Chờ duyên), có nỗi buồn thân phận (Dẫu lìa ngó ý, Trăng huyết)… Cái đẹp, cái hạnh phúc thì vẫn có (Đám cưới); nhưng sao mà mơ hồ, mong manh, liêu trai đến thế (Yêu tinh, Vết hạc trong mưa, Mù sương bóng quế, Sắc, Hương)…

Những người phụ nữ trong truyện của Nguyễn Thị Minh Ngọc khao khát hạnh phúc nhưng lại khước từ cái bình thường đến tầm thường của hạnh phúc. Vì thế, Hồ nước mùa xuân của bà không hề phẳng lặng mà như có chứa bão. Bão của định mệnh, của tính cách cá nhân – những cơn bão không gió cứ ập vào cuộc đời, khiến nhân vật phải đắm chìm trong sự trống vắng, trống trải, chơ vơ. Nhưng rồi, dù thế nào, mỗi người cũng phải Một mình bước tới, kiếm tìm, đợi chờ, đón nhận hoặc khước từ và trốn chạy:

Chợt tình đến

ngang tàng núi non,

lạnh lẽo huyệt thẳm

mòn sống.

thờ ơ chết.

nồng nhiệt với hư vô…

Cảm được vị đắng nhọc nhằn,

mùi giông sắp đến

đành nhốt tình sau tấm gương bóng ảo chờn chờn

như nhốt bão trong lòng tay nhỏ…”

Hãy mở xem cách mà Nguyễn Thị Minh Ngọc nhốt bão trong lòng tay nhỏ qua 21 truyện ngắn của Hồ nước mùa xuân. Ngoài truyện, bạn đọc còn có thể ngắm nhiều tranh minh hoạ rất đẹp của hoạ sĩ Đinh Trường Chinh.