Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2025

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

Hình minh họa: Composition Juviem (1959), Carl Buchheister (1890-1964); nguồn: Wikiart

trôi dưới bầu trời xám   

 

bãi mặn vật vã về đêm

ban mai cảnh vật liêu xiêu dưới bầu trời xám

trên ghềnh đá chơ vơ

tôi đứng bên này đời

mà ngỡ mình bên kia

 

ký ức mong manh khiếm khuyết

lật những trang sách theo ngẫu hứng

dõi mắt tìm vết tích tháng năm

qua ống kính vạn hoa phù phiếm

 

tôi trôi về đâu?

cuốn theo dòng chảy về phía trước

hay giữa lưng chừng đâu đó dạt về sau

 

một ngày như thể hiện trên màn hình phân đôi

một ngày trượt qua những mảng thời gian rướm máu

lặng lẽ chờ kết thúc

giải cấu trúc không hứa hẹn

trong cuộc chơi dần tàn. 

 

như rạ     

 

tôi mọc ra từ đám rạ sau mùa gặt

lầm lũi trong đêm mưa bão

lang bạt trôi theo lục bình  ̶ ̶ ̶  mẹ tôi hoài niệm

những khoảnh khắc năm thìn

trên dòng biến động

khi ngó bóng mình tan chảy dưới ánh đèn dầu

 

cơ duyên kỳ bí chập choạng nắm bắt

ngẫu nhiên từng phút giây

vụt hiện vụt thoát biền biệt một đời

qua khe hở định mệnh mù mờ

qua những đường chỉ tay rối bời  ̶ ̶ ̶ 

phác thảo tác phẩm sắp đặt của thượng đế

 

một ngày thượng đế bỏ lại sau lưng hoạt cảnh thô bạo

chống gậy tre đi về phía rừng nguyên sinh

khập khiễnh đếm từng bước vô định

tôi vươn mình nhảy ra từ đám rạ phân hủy

nhìn khung thời gian kéo dãn

không đủ dung chứa nỗi đau dằn vặt

 

trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy

mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua 

đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc

bằng những giọt nước mắt xốn xang

từ khuôn mặt trăm tuổi khắc khổ ngẩn ngơ  ̶ ̶ ̶  như rạ

vẫn đợi ước vọng nảy mầm trên xương cá. 


marfa, texas     

 

tôi (giả bộ) xin quá giang vào phố

không một ai dừng xe

không một ai quan tâm

 

sáng nay tôi vô ý lọt tõm xuống đáy giếng

hố đen vô tận nuốt chửng một lèo

không để lại tiếng vang

 

marfa nằm an nhiên trong hơi thở cạn

cơn mưa cuối tháng mười đã qua

đôi khi nàng thì thầm như gió

 

đôi khi thời gian đàn hồi

tôi  ̶ ̶ ̶  tứ chi ngột ngạt thịt da râm ran

nhớ màu môi tái tím dưới ánh nến trắng

 

nhớ chiếc áo khoác sắc không quá khổ

lung linh bay trên nền trời phủ bụi

và tiếng nhạc bầm dập nhạt nhòa

 

tôi ngoái đầu nhìn lại

những tấm phông hình nghệ thuật sắp đặt phim giant còn đó

người đã đi xa  ̶ ̶ ̶  rất xa 

 

đời chuyển động không ngừng

ở ngã tư tôi chưa hề có dịp nghĩ suy

ở ngã tư ai người đứng chỉ đường?


như lời vụn

            where lips can’t drink / so memory must”  ̶ ̶  Leonard Cohen (1934-2016)

 

1.

vô tình tôi vượt đèn đỏ

nàng bất bình: "cà chua"

tôi chê mình nặng hơn: "hủ lô"

 

2.

đó là cuộc xung đột bất biến

giữa răng và lưỡi

cám ơn thứ thuốc an thần mới

 

3.

không hẹn mà gặp bài thơ trong ngăn kéo

đã được viết từ rất lâu

giờ năn nỉ xin được bỏ quên

 

4.

hẹn mà chưa gặp

xin lỗi còn kịp chăng?

không một cột mốc trong tầm với

 

5.

một tôi hốt hoảng

một tôi phang ngang

đêm càng sâu càng hoang mang

 

6.

dường như tôi đã qua khu phố

không đời này thì cũng một kiếp trước nào đó

vẫn nhớ những bậc thềm và bức tranh tường  

 

7.

con cóc trong hang

nom bún mắng cháo chửi

gật đầu: “nghệ thuật không lý thuyết”

 

8.

người bán hàng tiếp tục chu mỏ thuyết minh  

con cóc nhảy ra và ngồi đó  ̶ ̶ ̶  vừa lắng nghe

vừa gật gật đồng ý: “văn hóa phi vật thể”

 

9.

nhiều năm trước tôi thuê phòng tầng dưới

luôn trằn trọc mất ngủ cả đêm

nghe tiếng giường nệm kẽo kẹt

 

10.

nay bù lại  ̶ ̶ ̶  nếu không là trả thù

tôi ở tầng trên

nhất định kẽo kẹt suốt đêm  ̶ ̶ ̶  nhất định


không như livestream  

 

ngày xuân con én đưa

lời giã biệt đậm đặc cá

tính tình tang liên khúc

về đi anh về đi em mà về

đâu? về đi  ̶ ̶ ̶  về đâu? nghe não

ruột gan lung tung linh tinh đau buốt bung

bật lửa lên ta ngồi quanh khơi than hồng thở

than rủ rỉ lời guốc mộc gõ khe khẽ đều đặn không chi

mô phật như tiếng mõ chạm thời gian mong

manh động tụng chi em cứ tụng có bài

bản nhạc viết vội khô không

khốc liệt tết đến và đến

tết rồi đi chùa hương chùa

cầu chúc phúc ba đời vân vân và vân

vê điếu thuốc nhang khói lan man tàn

phai theo ngày xuân con én đưa 

đẩy chen lấn ca lấn cấn lấn

lướt chị em nhỏng nhẻo bây giờ tháng

mấy ai quét sạch lá diêu

bông hoa ngày rằm ngất ngây ngất ngư lên

xuống kinh nguyệt bỗng trầm ai nỡ cắt đứt

dây tuột lời năm dần tàn chưa có lịch mới quảng

cáo đại kỷ nguyên đặc biệt bún bò không chi

nhánh vậy sao vậy

sao nhức cái đầu lâu

lâu quên uống thuốc thì

thôi bận sau tiếp theo và hết.