Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2024

Thơ Hồ Dzếnh dịch sang Pháp ngữ

Hai bài thơ sau đây trích từ tập thơ Quê Ngoại của Hồ Dzếnh, Nguyên Hà xuất bản năm 1943, được tái bản tại miền Nam năm 1969, Hoa Tiên phát hành. Bản dịch Pháp ngữ của Liễu Trương.

image


MÀU CÂY TRONG KHÓI

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Dương Thiệu Tước phổ nhạc dưới tựa đề CHIỀU


Trên đường về nhớ đầy

Chiều chậm đưa chân ngày

Tiếng buồn vang trong mây…

Chim rừng quên cất cánh

Gió say tình ngây ngây

Có phải sầu vạn cổ

Chất trong hồn chiều nay?

Tôi là người lữ khách

Màu chiều khó làm khuây

Ngỡ lòng mình là rừng

Ngỡ hồn mình là mây

Nhớ nhà châm điếu thuốc

Khói huyền bay lên cây…

 

LA COULEUR DES ARBRES À TRAVERS UN VOILE DE FUMÉE

Sur le chemin de retour mon cœur est rempli de nostalgie

Lentement le crépuscule succède au jour

Son chant mélancolique retentit dans les nuages…

Les oiseaux des forêts oublient de s’envoler

Le vent s’exalte dans une ivresse amoureuse

Est-ce l’éternelle tristesse

Qui emplit l’âme de ce crépuscule?

Je suis un voyageur

Que la couleur du crépuscule ne parvient pas à consoler

Je prends mon cœur pour une forêt

Mon âme pour un nuage

J’ai la nostalgie de ma maison d’antan où, allumant une cigarette,

Je voyais une fumée rêveuse monter vers les arbres…

 

NGẬP NGỪNG

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!

Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân,

Ngó trên tay thuốc lá cháy lui dần…

Tôi nói khẽ : Gớm, làm sao nhớ thế?

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!

Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu?

Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?

Thuở ân ái mong manh như nắng lụa.

Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,

Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,

Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!

Tôi sẽ trách – cố nhiên! – nhưng rất nhẹ

Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,

Tình mất vui khi đã vẹn câu thề.

Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở,

Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,

Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…

 

HÉSITATION

 

Promets toujours de venir mais ne viens pas,

Afin que, me promenant dans la cour, le cœur gagné par la tristesse,

Et regardant la cigarette se consumer peu à peu entre mes doigts,

Je me dise : Ciel ! Comme elle me manque !

Promets toujours de venir mais ne viens pas.

Ma bien-aimée, que signifie l’amour ?

Si ce n’est l’attachement des premiers jours,

Au temps où l’amour était encore cette fragile tendresse

telle une soyeuse nappe de soleil.

Les fleurs et les papillons indécis, la végétation hésitante

Promettent la gaieté à l’arrivée du printemps,

Seul l’avenir est beau et seulement l’avenir.

Promets toujours de venir mais ne viens pas,

Je te ferai des reproches – évidemment ! – mais très peu.

Si tu es déjà en route, reviens sur tes pas.

L’amour est moins réjouissant quand la promesse est tenue,

La vie n’est belle que quand elle est inachevée.

Que la lettre qu’on écrit ne soit pas terminée,

Que la barque flottant sur l’eau n’atteigne pas les berges,

Pour que l’avenir… demeure en suspens… avec le passé.