Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2024

Thơ Mỹ – một thời đáng nhớ (kỳ 24): Paul Hengry

Khế Iêm

TWELVE

 

I was twelve when I murdered for silence.

The senile hero from number nine

trained me to shoot straight.

Silence played a deeper tune

than my father’s violin,

its bullets swifter and cleaner

than any note his dusty bow could fire.

 

So I shot this thrush in its hedge,

allowing it one last song -

the lullaby my mother sang,

my sister’s piccolo in flight ...

 

before silencing it

and something else, forever.

I watched it fall through its cage,

the instinct to sing

still alive in its wings,

 

then listened again.

                        A sea wind

bowed the field of reeds beyond.

 

TUỔI MƯỜI HAI

 

Tôi chọn sự im lặng vào lúc tôi mười hai tuổi.

Người cựu chiến binh bị lãng quên nơi ngôi nhà số chín

dạy tôi cách bắn chuẩn.

 

Sự im lặng chơi một giai điệu sâu lắng

hơn cây đàn vĩ cầm của cha tôi,

những viên đạn của nó nhanh và gọn hơn

bất cứ nốt nhạc nào của cây kéo đàn đầy bụi có thể bật ra.

 

Như vậy tôi đã bắn con chim sơn ca này trong bờ rào của nó,

cho phép nó một tiếng hót cuối cùng –

bài hát ru của mẹ tôi hát,

tiếng sáo piccolo của chị tôi bay bổng...

 

trước khi im lặng nó

và điều quan trọng nữa, mãi mãi.

Tôi đã nhìn nó rơi qua cái lồng,

bản năng để hót

còn tồn tại trong đôi cánh đập,

 

rồi sau đó lắng nghe lần nữa.

                                    Cơn gió biển

làm oằn cánh đồng sậy bên kia.

 

*Ghi chú

Đến một lứa tuổi có những bất bình với gia đình, cha mẹ, một số trẻ em thường chọn sự im lặng để biểu lộ thái độ của mình. Bài thơ nói về điều đó. Con chim sơn ca, bờ rào là những ẩn dụ về một thời tuổi thơ đã bị bóp nghẹt.

 

AT PENLLAIN

 

One night, when the sorrow of my family

met the sorrow of yours,

I slept on the landing outside your door,

heard your children talk in their dreams.

Inside the wardrobe in your room

your yellow beachdress –

the sun confined to darkness –

waited for the dawn.

 

                                    And I tried

so hard to hear what they said,

your children, to learn

which pieces of love get washed up

on which shores and why

 

but I mistook the darkness for my home

and felt the sleep of home, and slept.

 

Ở PENLLAIN

 

Một đêm, khi nỗi âu sầu của gia đình tôi

gặp nỗi ưu sầu của gia đình em,

tôi đã ngủ ở đầu cầu thang ngoài phòng ngủ của em

nghe những đứa con em mơ ngủ.

bên trong tủ áo trong phòng em

bộ quần áo đi biển màu vàng –

mặt trời bị nhốt trong bóng tối –

chờ đợi bình minh.

 

                                    Và tôi cố

lắng nghe chúng nói gì,

những đứa con em, để hiểu xem

những việc gì chúng nhớ được

trên bãi biển và tại sao

 

nhưng tôi tưởng lầm trong bóng tối là bóng tối ở nhà tôi

và cảm thấy giấc ngủ là giấc ngủ ở nhà tôi, và thiếp ngủ.

 

* Tiếng nói trong bài thơ là của người đàn ông bỏ gia đình đến ngủ nơi căn nhà người đàn bà có chồng đã bỏ đi. Giấc ngủ của những đứa trẻ làm ông nhớ tới những đứa con của mình. Ông yêu người đàn bà. Nỗi buồn ông mang đến ngôi nhà gặp nỗi cô đơn của người đàn bà sống một mình với những đứa con. Ngôi nhà ở đây cũng có thể là trái tim. Chúng ta có thể sống nơi căn nhà mà không thật sự là nhà vì nơi đó không có tình yêu.

 

SOLD

 

Others want this house and soon

we must either leave or stay.

Is it the house or love

we are moving out of ?

Perhaps we cannot say

 

but it hurts, all afternoon

our marriage has moved inside me –

the boys, the prints on the stairs,

the broken down cars, the holidays

in heaven and hell, long Saturdays

in market towns, mad neighbours …

 

I pick you a pear from the tree

but you have disappeared again

into that silence you inhabit,

your second home, where a whisper

might fall heavily to the floor –

an incendiary, pear-shaped

and loaded with pain.

 

Shall we stay or leave then, love?

It’s only the years moving inside us

and everything hurts in autumn.

Where shall we put them,

the years, in our new house?

the years we are moving out of ?

 

BÁN

 

Những người khác muốn căn nhà này và chẳng mấy chốc

chúng tôi phải rời đi hay ở lại.

Đó có phải là căn nhà hay tình yêu

chúng tôi đang dọn ra?

Có lẽ chúng tôi không thể nói

 

nhưng chúng tôi bị tổn thương, suốt buổi chiều

cuộc hôn nhân của chúng ta dọn vào bên trong tôi –

những đứa con trai, những dấu vết trên cầu thang,

những chiếc xe hỏng, những kỳ nghỉ

trong thiên đường và địa ngục, những ngày thứ Bảy dài

trong phố chợ, những người láng giềng điên rồ…

 

Tôi hái cho em một trái lê trên cây

nhưng em đã biến mất một lần nữa

trong sự im lặng em trú ngụ,

căn nhà thứ hai của em, nơi một tiếng thì thầm

có thể rơi mạnh trên nền nhà –

một trái bom lửa, hình dạng trái lê

và được nạp với khổ đau.

 

Lúc bấy giờ chúng ta sẽ ở lại hoặc rời đi, tình yêu?

Đó chỉ là những năm dọn vào bên trong chúng ta

và mọi thứ làm khổ chúng tôi vào mùa thu.

Chúng ta sẽ đặt chúng nơi đâu,

những năm, trong căn nhà mới?

những năm chúng ta dọn ra?

 

GESTURES

 

I could, of course,

walk to your house

and die on its step.

 

Warm from your bed,

mistaking my rattling

teeth for the milk

 

you’d open the door

in pink slippers

 

and find me lying there

 

with one eye open.

 

            *

I spy ... the last star

to disappear

through a giant curler in your hair.

 

            *

In your absence

which is the rest of my life

and unlike Archimedes

who calculated the earth’s mass

in grains of sand

 

I will devote my sentence

to counting the minutes

as they fall

 

through the hourglass of your days.

 

            *

The cat idles on my chest.

I hold your letter up to the sky.

 

How to decipher

your feline y’s, crucified t’s

open-topped a’s and o’s?

 

The cloudy watermark

becomes a woman’s face.

 

            *

I want you close before I go.

I want you in the fire’s glow

then outside in the graveyard’s dirt.

I want you where the tide is low

and the sea’s lips barely part

for breath to say “I told you so.”

 

I want you close before I go.

 

            *

I’ve made you my password.

Your name lets me in each day,

your name and your age.

 

Absurd, how these plastic keys

diminish you, stay silent

when your name is played

 

and how easily, without knowing,

you let me in each day.

 

            *

Once I whispered in your ear

in the shrubbery of a summer.

Remember?

 

I even bought you a ring.

That was something.

Can you hear me singing

at the kiss-gate still,

at the sea wall?

Did we meet at all?

 

            *

Here’s something cold for you –

the intelligence of water.

(I should like to see you shiver).

 

Lay down in its equation.

It will soon work you out,

intricately at first, then harder

 

lifting your back from the bed

so you’re half-fish, half-woman.

 

Years after you’ve surfaced

shivering, golden, I’ll be here,

student of the river

 

the cold pool where you lay.

 

            *

It must have happened years ago,

this light between us, this hurt.

I want you close before I go.

 

            *

In the fire’s glow,

in the graveyard’s dirt,

where the tide is low ...

 

            *

Who will console this room

now that you’ve come and gone?

 

The wind in the chimney?

The smouldering grate?

 

The last star

in its universe burns

 

then disappears.

 

from ‘Ingrid’s Husband’ (Seren)

 

ĐIỆU BỘ

 

Tôi có thể, dĩ nhiên,

tới nhà em

và chết trên bậc cửa.

 

Vừa mới thức giấc,

Nghe tiếng tôi đang ngáp chết

khi ra ngòai lấy sữa.

 

Em mở cửa

mang đôi dép màu hồng

 

và thấy tôi đang nằm đó

 

với một con mắt mở.

 

            *

Tôi dõi theo… ngôi sao cuối cùng

cho đến khi biến mất

xuyên qua ống cuộn lớn trong tóc em.

 

            *

Trong sự vắng mặt của em

là sự yên nghỉ của đời tôi

và không giống như Archimedes

đo khối lượng trái đất

bằng những hạt cát

 

tôi sẽ dành hết câu chữ của tôi

để đếm từng phút

chúng rơi

 

qua đồng hồ cát thời sung mãn của em.

 

            *

Con mèo nhàn nhã trên ngực tôi.

Tôi giơ lá thư của em hướng lên bầu trời.

 

Làm sao giải đóan

chữ y giống như con mèo của em, chữ t giống như hình

                                                                                    thập tự giá

những khỏang cách ở đầu chữ a o trông giống như một lọai xe thể                                                                                          thao?

 

Hình ẩn trong mây

làm thành khuôn mặt người đàn bà.

 

            *

Tôi muốn gần em trước khi tôi đi.

Tôi muốn em trong ánh lửa đỏ

sau đó ở ngòai, trong đất nghĩa trang.

Tôi muốn em nơi thủy triều xuống

và phần hiếm hoi giữa sóng cao và thấp của biển

để thì thầm nói, “Tôi đã bảo em thế.”

 

Tôi muốn gần em trước khi tôi đi.

 

            *

Tôi biến em thành mật khẩu của tôi

tên em cho tôi vào máy computer mỗi ngày,

tên em và tuổi em.

 

Vô lý, làm sao những bàn phím bằng nhựa này

thu nhỏ em, yên lặng

khi tên em được đánh lên

 

và làm sao dễ dàng, không biết được,

em cho tôi vào máy computer mỗi ngày.

 

            *

Có lần tôi đã thì thầm bên tai em

trong một bụi cây vào mùa hè.

Nhớ không?

 

Thậm chí tôi đã mua cho em một chiếc nhẫn.

Đó là điều ý nghĩa.

Có thể nào em nghe tôi vẫn đang hát

nơi lối cổng hôn nhau từ biệt,

nơi con đê chắn sóng?

Chúng ta đã gặp nhau đó chăng?

 

            *

Ở đây có gì lạnh với em –

Cách thấm tràn của nước.

(Tôi thích nhìn em run rẩy).

 

Nằm xuống trong sự kỳ diệu của nước.

Chảy vào mọi phần cơ thể,

mới đầu rắc rối, sau đó khó

 

nhấc lưng ra khỏi giường hơn

như thể em là nửa cá, nửa đàn bà.

 

Nhiều năm sau em thức dậy

run rẩy, da ánh vàng, tôi sẽ ở đây,

người học trò của dòng sông

 

hồ nước lạnh nơi em nằm.

 

            *

Điều đó phải xảy ra nhiều năm trước,

ánh sáng này giữa chúng ta, sự khổ đau này.

Tôi muốn gần em trước khi tôi đi.

 

            *

Trong ánh lửa đỏ,

trong đất nghĩa trang,

nơi thủy triều thấp …

 

            *

Ai sẽ đồng cảm với căn phòng này

bây giờ mà em đã đến và đi?

 

Gió trong ống khói?

Lò sưởi âm ỉ?

 

Vì sao cuối cùng

trong vũ trụ cháy

 

rồi biến mất.

 

THE BLACK GUITAR

 

Clearing out ten years from a wardrobe

I opened its lid and saw Joe

written twice in its dust, in a child’s hand,

then a squiggled seagull or two.

                                                Joe, Joe

a man’s tears are worth nothing,

but a child’s name in the dust, or in the sand

of a darkening beach, that’s a life’s work.

I touched two strings, to hear how much

two lives can slip out of tune

                                                then I left it,

brought down the night on it, for fear, Joe

of hearing your unbroken voice, or the sea

if I played it.

 

GHI TA ĐEN

 

Dọn dẹp tủ quần áo sau mười năm

tôi mở nắp hộp đựng đàn và thấy chữ Joe

viết hai lần trong lớp bụi, bằng bàn tay trẻ con,

sau đó là nét tháu hình một cánh chim hải âu hoặc hai.

                                                                                    Joe, Joe

nước mắt của người đàn ông chẳng giá trị gì,

nhưng tên của đứa trẻ trong lớp bụi, hoặc trong cát

nơi một bờ biển quá khứ, đó là tác phẩm đời.

tôi chạm hai sợi dây, để nghe xem bao nhiêu

hai cuộc đời có thể vuột khỏi giai điệu

                                                rồi tôi bỏ đó

đóng nắp hộp đàn lại, vì sợ, Joe

sợ phải nghe giọng êm đềm của mi hoặc của biển cả

nếu tôi gảy nó lên.

 

THREE TREES

 

                                    for J, J& I

 

I planted three trees, for privacy

and for feeling near to the soil.

Three ferns, two a fairer shade

of green, the middle one a clone

of my father’s dark spire.

(One Spring, he swapped his violin

for a spade).

 

                                    I planted three trees.

Leisurely climbers, I loved them,

suddenly taller when I turned

to look at them again.

Perhaps I planted them too close.

The wind blows in from the sea

and they seem to conspire

against me.

 

                        I planted three trees.

It snows. Sand hurries

through the kitchen’s hourglass.

I am nearer the soil

than ever I intended to be.

Above me

 

                        three, fern-haired men

point to the cold stars,

all is silence, but for a spade

played out of key.

 

from ‘Ingrid’s Husband’ (Seren)

 

BA CÂY

 

                                    Tặng J, J& I

 

Tôi trồng ba cây, cho riêng tôi

và cho cảm giác gần với đất.

Ba cây dương xỉ, hai cây màu xanh

nhạt, cây ở giữa giống hệt

ngọn tháp đen của cha tôi.

(Một mùa xuân, ông đổi cây vĩ cầm

lấy một cái xẻng).

 

                                    Tôi trồng ba cây.

Các chàng leo trèo nhàn nhã, tôi thích chúng,

bất thình lình chúng cao hơn khi tôi

quay lại nhìn lần nữa.

Có lẽ tôi trồng chúng quá gần.

Gió thổi vào từ biển

và hình như chúng cùng nhau

chống lại tôi.

 

                        Tôi trồng ba cây.

Tuyết rơi. Cát chảy vội

qua đồng hồ cát ở nhà bếp.

Tôi gần đất

chưa từng bao giờ gần hơn.

Ở trên tôi

 

                        ba ông dương xỉ um tùm lá

chỉ tới những vì sao lạnh,

tất cả im lặng, nếu không có cái xẻng

chơi bản nhạc ngòai cung điệu.

 

*Chú thích

Bài thơ nhiều ẩn dụ, tác giả trồng 3 cây dương xỉ để so sánh với đời mình. Thời gian trôi qua mau. Ba cây dương xỉ từ 3 chàng trai thành 3 người đàn ông, đến lúc đó thì tác giả cũng đã gần đất xa trời. Cái xẻng liên hệ tới chuyện đào đất.

 

THE SNOW DOME

 

First sun, then snow ... my father floats up the lane

in white jeans, a white rose in his claw.

He cuts a Lear-like figure, drifting alone

through the sun and snow.

 

‘Wherever your mother goes, I follow,’

he mutters, brushing the icing from her stone,

its doorstep to a colder house. It snows

 

and shines about our ornamental scene.

We can’t see for the petals of the rose.

He says she kissed his bald head in the lane,

first with sun, then snow.

 

from ‘Ingrid’s Husband’ (Seren)

 

* Paul Henry is one of Wales’s leading poets. Described by the late U.A. Fanthorpe as “a poet’s poet” who combines “a sense of the music of words with an endlessly inventive imagination”, he came to poetry through songwriting. His work has been wide¬ly anthologised and regularly appears in journals as diverse as New Welsh Review and The TLS. Mari d’Ingrid, a translation of his fifth collection, Ingrid’s Husband, recently appeared from L’Har­mattan and The Brittle Sea, New & Selected Poems has just been published by Seren. Henry has read at festivals in the UK, Eu­rope, the USA and in India.

A Fellow of the Welsh Academy and popular Creative Writ¬ing tutor, he ran the Ledbury Festival’s Poetry Cafe at Hereford’s Courtyard theatre and is a regular tutor at Ty Newydd, Wales’s national writers’ centre. He occasionally teaches Creative Writ­ing at the University of Glamorgan and has edited Poetry Wales. He recently presented the Inspired series of arts programmes for BBC Radio Wales and also Do Not Expect Applause, his pro-gramme on the Scottish poet W.S. Graham, for BBC Radio 3.

 

VÒM TUYẾT

 

Đầu tiên là nắng, rồi thì tuyết … cha tôi bồng bềnh qua

                                                                        con đường hẹp

trong chiếc quần jean trắng, cầm bông hồng trắng trong tay.

Ông đứng có hình dáng của vua Lear, trôi một mình

qua nắng và tuyết.

 

“Bất cứ mẹ con tới đâu, cha đi theo,”

ông lầm bầm, quét lớp băng phủ trên bia mộ,

bậc cửa vào một căn nhà lạnh hơn. Trời đổ tuyết

 

và chiếu sáng khắp cảnh tượng trang trí của chúng tôi.

Chúng tôi không thể nhìn vì những cánh hoa hồng.

Ông nói bà đã hôn trên cái đầu hói của ông trong

                                                            con đường hẹp,

đầu tiên với nắng, rồi thì tuyết.

* Joe có thể là tên thời thơ ấu của tác giả và hai cuộc đời có lẽ là cuộc đời bây giờ và cuộc đời thuở thiếu thời (ghi chú của người dịch).

* Paul Henry là một trong những nhà thơ hàng đầu xứ Wales. Được cố thi sĩ Ursula Askham Fanthorpe diễn tả như “một nhà thơ của nhà thơ”, kết hợp “cảm xúc nhạc của những con chữ với sự tưởng tượng sáng tạo không ngừng nghỉ”, ông đến với thơ qua việc viết lời ca. Tác phẩm của ông được tuyển tập rộng rãi và xuất hiện thường xuyên trên các tờ báo thơ đa dạng như New Welsh Review và The TLS. Mari d’Ingrid, bản dịch tuyển tập thứ 5 của ông, Ingrid’s Husband, mới xuất hiện trên L’Harmattan The Brittle Sea, New & Selected Poems được xuất bản bởi Seren. Ông đã đọc thơ tại các liên hoan ở Anh, Mỹ, và Ấn độ.

Ông là thành viên của Viện Hàn lâm Welsh và là một nhà phụ giảng nổi tiếng trong các lớp Viết văn, phụ trách Ledbury Fes­tival’s Poetry Cafe ở nhà hát Hereford’s Courtyard và là người phụ giảng ở Ty Newydd, trung tâm những nhà văn của Wales. Ông thỉnh thỏang dạy ở lớp Viết văn của Đại học Glamorgan và đã biên tập Poetry Wales. Mới đây ông phụ trách chương trình Inspired nhiều kỳ về nghệ thuật cho đài BBC Wales và Do Not Expect Applause, chương trình của ông về nhà thơ Tô Cách Lan W.S. Graham, cho đài BBC 3.