Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023

Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)

BÀI THƠ KHÔNG KỊP ĐẶT TÊN...

 

Cái chết có thể giải thoát cho anh nỗi trần ai khổ lụy!

Hàm oan?

Ai lập đàn tràng thanh tẩy?

Những nỗi buồn trĩu nặng

Bước chân dặm đường xa

Khó nhọc

Nặng nề

Đường đến Thiên Đàng đường về Địa Ngục

Miền mây trắng miền âm u thăm thẳm

Đôi cánh mỏng chấp chới bay lên hay rớt xuống

Giữa tiếng than khóc

Giữa tiếng thở than

Giữa tiếng cười lạnh khô

Chấp chới cánh bay

Trần gian khổ lụy kiếp lưu đày

Thiên đường còn chỗ nào không?

Cả địa ngục nữa?

Còn hay hết?

Anh có nhớ người xưa từng khắc lên đá hoa cương dòng chữ

"Oán hận buông bỏ

Tội ác không được quên!"

Tột cùng tội ác là đoạt mạng con người

Đất biết

Trời biết

Không nước nào thanh tẩy

Không ngôn từ nào thanh tẩy

Không dễ gì sám hối

Không dễ gì!

Nước mắt dù muộn

Hãy rơi đi!

Hãy chảy tràn!

Nước mắt...

Dù chỉ là lần cuối!

Đêm sâu dài hun hút

Nước mắt có rơi?

Khổ lụy trần ai

Giã từ!

 

 

 

SAO KHÔNG?

(Tặng Nguyễn Lãm Thắng bạn tôi!)

 

Sao lại không thể lặng lẽ

Không thể âm thầm

Ra đi trong tịch lặng

Ra đi...

Như một chiếc lá vàng rơi về với đất

Lặng lẽ ban mai

Lặng lẽ cuối chiều

Lặng lẽ đêm khuya

Lặng lẽ...

Sao lại không thể?

Sao không?

Nhân gian chật chội

Nhân gian khốn khổ

Cõi thị phi miệng thế hay dở đúng sai như mưa rào, như sóng bể

Thêm một lần dập vùi

Thêm một lần âm âm hờn oán

Thêm một lần những lời rủa nguyền sôi giận

Thêm một lần điệp điệp trùng trùng

Tấn kịch bi hài một thời sắt máu tưởng như đã vùi chôn dưới ba ngàn thước

Lại bật lên

Ngun ngút cháy

Réo sôi

Biết đâu nhân gian miền địa ngục...

Sao lại không thể chọn một lối thoát lặng lẽ

Một lối thoát trong tịch lặng

Một lối thoát tránh mọi ồn ào

Những ồn ào sặc sỡ những sáo ngôn sáo ngữ

Sao không thể?

Sao không?

Xót thương người vừa nằm xuống!

Tôi không hát như Trịnh Công Sơn từng hát

Tôi lặng lẽ nguyện cầu và hỏi vào hư không

Chọn-một-lối-đi-trong-lặng-lẽ-sao-không?

 

 

 

MỘT LẦN ĐẾN HUẾ

(Nhớ câu chuyện của một cụ bà đã gần trăm tuổi tình cờ gặp bên cầu Gia Hội...)

 

Thay vì vô chợ Đông Ba mua nón trắng

Thay vì rẽ ngõ sâu thưởng thức chè Hẻm

Thay vì dạo hoàng thành để được trò chuyện cùng những tường gạch rêu phong

Thay vì ngắm Tràng Tiền đêm lung linh sắc màu

Thay vì nghe đàn ca trên dòng Hương

Thay vì...

Tôi chọn cho mình một bãi cỏ xanh gần mé nước Hương Giang và ngả lưng nằm

Đất mát rượi dưới lưng

Ngửa mặt thăm thẳm xanh và trong và vi vút gió

Chợt nghĩ

Sao Hương Giang lại nhìn ra gươm sắc?(•)

Lạnh buốt

Rùng mình

Rờn rợn

Âm âm những hồn oan

Ôi xứ sở triền miên binh đao

Triền miên chết chóc

Mạng người nhiều phen như cỏ rác

Suốt trăm năm điệp trùng tang tóc

Ôi!

Hương Giang sao lại thành gươm sắc?

Loang loáng ánh tử thần

Bãi cỏ tôi ngả lưng nằm

Hình như lạnh cóng

Hình như nơi đây từng dạt trôi những thây người nằm sấp

Những nắm xương tàn vô chủ

Những áo quần những sắc phục những cờ hiệu những súng những bao những bình đựng nước

Nơi đây

Chỗ tôi ngả lưng

Bãi cỏ xanh mé bờ sát nước...

Tôi một mình lang bang giữa cổ thành

Bất ngờ

Gặp và làm quen

Bà cụ

Nhìn dáng người và nghe giọng nói

Đủ tin người Huế dòng!

Có cầu Gia Hội làm chứng cho cuộc gặp tình cờ

Có cầu Gia Hội dầu dãi những nắng những mưa những đau thương tang tóc...

Tôi lắng nghe

Giọng thật trầm

Những người thân của bà không còn ai

Chết vì hòn tên mũi đạn

Chết oan uổng chôn nghiêng vùi sấp

Và ra đi bằn bặt góc bể chân trời bèo dạt mây trôi bụng chim dạ cá phiêu phiêu mây trắng xứ người...

Tôi nghe lòng nhói buốt

Biết tôi ở xa

Bà cụ cứ khẩn khoản nhiều lần

Con vô Huế thêm lần nữa

Cuối năm dịp Tết

Con sẽ thấy có một Huế thật khác

Về đêm...

Những khói những hương những lâm râm nguyện cầu...

Thăm thẳm đêm dày

Mỗi độ xuân về

Nhức buốt!

Con vô Huế thêm đi vào dịp Tết...

____

(•) Trường giang như kiếm lập thanh thiên (Cao Bá Quát - Hiểu quá Hương giang).