Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2023

Biển lạnh

Hà Nhật

Lâu nay quên mình đã có in một bài thơ về biển và thủy thủ trước khi in Một bài thơ tình của người thủy thủ. Nay đăng lại cho vui.

Anh Hoàng Vân đã từng phổ nhạc bài thơ này nhưng không thành công. Sau đó, gặp Một bài thơ tình của người thủy thủ, anh ấy quên luôn bài trước.

Tôi đăng bài thơ này trên báo Văn nghệ Quân đội lúc đang dạy tại trường cấp 3 Huỳnh Thúc Kháng - Vinh, trong thời phải dùng tên khác (Mai Liêm) vì đang thời kỳ bị “treo bút”! Một bài thơ tình của người thủy thủ cũng ra đời thời gian này.

Hoá ra mất tự do cũng có cái hay nhỉ! Hi hi…



BIỂN LẠNH

Suốt nghìn năm biển cứ kêu gào
Biển trằn trọc nghìn đêm không ngủ
Như người thiếu phụ
Lạnh lùng trong đợi chờ

Niềm lạnh lẽo đã đông thành khối
Kết thành hải đảo cô đơn
Đảo lạnh không chân người đặt tới
Biển đã nghìn năm buồn
thêm buồn

Một sớm có người lên hải đảo
Đất bừng ngọn lửa đầu tiên
Đảo lạnh vươn mình tỉnh dậy
Biển bỗng xanh hơn khi trời lên

Từ đó biển không còn nức nở
Sóng đêm đêm tâm sự với người
Và biển gọi tên những người thủy thủ
Những người mang nắng ấm mặt trời
                                            1961
MAI LIÊM