Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

Hai bàn tay (*)

Đặng Bích Phượng

Có thể là hình ảnh về 1 người

Lần trước vào Đồng Tâm, nhà em ấn tượng mãi về bàn tay cụ bà Dư Thị Thành (vợ cụ Lê Đình Kình). Bàn tay bà rất to, sần sùi, móng tay cáu đen vì nhựa rau. Có lẽ ảnh nhà em chụp, không lột tả hết được hình ảnh thật ở bên ngoài.

Lần này bà ở nhà, nên bàn tay không còn dính nhựa rau nữa, trông sạch sẽ hơn nhiều. Nhà em đỡ lấy bàn tay bà, bảo để nhà em xin kiểu ảnh.

 

Nhìn bàn tay bà, nhà em rất xúc động. Chẳng có bàn tay của vợ nguyên chủ tịch xã nào lại lam lũ như bàn tay vợ cụ Kình. Dường như bao nhiêu khó nhọc của đời người phụ nữ, đều nằm cả trên đôi bàn tay ấy.

Bà kể đến bây giờ vẫn có người đến, để xem cơ ngơi nhà bà có giàu có như các quan xã khác không. Họ không dám vào, chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Nhà em thấy tiếc, là họ đã không vào, để nhìn bên trong ngôi nhà của một người từng là chủ tịch xã, trưởng công an xã, bí thư đảng uỷ xã, chủ nhiệm hợp tác xã trong nhiều năm nó xơ xác, nghèo nàn như thế nào.

Bàn tay thứ hai nhà em ấn tượng là của Cấn Thị Thêu. Khi bắt tay cô ấy, nhà em giật mình vì nó chai sạn, thô ráp như tờ giấy ráp. Từ đó, mới thực sự biết thương người nông dân.

Nguòn: FB Đặng Bích Phượng

(*) Nhan đề của Văn Việt.