Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2019

Thơ Trang Châu

Một sáng mùa xuân


Từ khoảng đời thơ ấu tôi lớn lên
Đất nước chưa một ngày im tiếng súng.
Bom ru tôi ngủ.
Sách vở từng trang tôi đọc
Mong tìm ra lấy nghĩa chiến tranh
Đang rỉa mòn quê hương đổ nát.

Tôi lớn lên
Hồn già đi trước tuổi
Không nhìn thấy tương lai
Như lòng mình mơ ước
Như tất cả tin yêu
Tôi gởi gắm cuộc đời.

Tôi đã nổi trôi
Xuôi ngược dòng đời
Súng trên vai
Lòng mới rõ hận thù
Bắn đã biết nhắm vào ai.
Những đêm hỏa châu chong mắt
Những ngày nắng lửa khô môi
Tôi xin trí óc tôi từng phút tỏ ngời
Để lương tâm không một lần trách hỏi:
Chiến đấu làm gì, chiến đấu cho ai?

Một sáng mùa xuân
Đôi miền phố thị
Đỏ một màu cờ!
Tôi đã đợi chờ
Từng phút, từng giây
Nửa lời tiếng nói
Xóa bỏ hận thù
Để tin vui niềm vui mới.

Nhưng
Mùa xuân không  thắm hoa
Mùa xuân không ấm nắng
Mùa xuân làm bóng đêm
Phủ lên đời “cải tạo”!

Có phải vì tôi
Là kẻ hiện diện sau cùng
Nên là người thua thiệt:
Không nợ nần
Cũng bị tước mất quê hương!

Tôi đứng bên trời Montréal
Nhìn dòng sông Saint Laurent đông tuyết
Không thấy màu phù sa sông Hồng, sông Nhị
Nước không thơm mùi trái ngọt Đồng Nai
Giọng hò nào cho tôi nhớ Hương Giang?
Ôi, nỗi lo âu nay thành sự thật
Khi một ngày bỏ nước ra đi!

Bao nhiêu năm vẫn thấy cuộc đời
Làm thân Do Thái!
Tôi muốn quên nhưng lòng vẫn hỏi
Đất nước bây giờ, đất nước của ai?



Gởi người đồng minh hôm qua


Nhân danh Tự Do
anh đến nước tôi
biến mảnh đất hiền hòa
thành tiền đồn máu lửa.
Anh có súng có tiền
chúng tôi có xương có máu
những tưởng tuy khác tương quan
nhưng chung cùng lý tưởng.
Nào ngờ xương máu chúng tôi đổ ra
kéo dài thêm cuộc chiến
chỉ để giúp anh chờ kiếm thời cơ
treo cao giá món hàng!

Nhân danh dân tộc anh
chán ghét chiến tranh
anh hy sinh dân tộc tôi
ba mươi năm đỏ mắt
mong chờ hoà bình!

Kẻ thù gọi anh đế quốc
Chúng tôi gọi anh phù thủy mắt xanh
bởi vì anh có tài thay đen đổi trắng:
Cũng những người lính Việt Nam
đáng thương gục ngã hàng ngày
hôm qua họ là những con thỏ con hèn nhát
khi anh muốn nhúng tay vào.
Ngày mai họ là những con sư tử oai hùng
khi anh muốn rút chân ra.

Nhân danh quê hương tôi nghèo đói
vì ruộng đồng bỏ hoang
anh biến đất khô anh thành đồng lúa
nuôi sống nhân công anh.
Có phải vì lòng anh so le
nên gạo anh cũng hạt ngắn hạt dài?
Có phải vì lòng chúng tôi cay thù, đau bạn
nên nuốt từng miếng cơm
nước mắt đầm đìa, giọt dài giọt ngắn?

Hỡi người đồng minh hôm qua
có bao giờ anh được giấc ngủ yên
không chập chờn hình ảnh
hàng vạn người dày xéo lên nhau
đi tìm cuộc sống?

Có bao giờ anh thôi nghe
những tiếng nấc bi thương
những giọng gào uất nghẹn
của người dân nhỏ bé chúng tôi
trót mang một lỗi lầm rất lớn:
quá tin lời anh!?

Có bao giờ anh hay
khi mỗi người Việt lang thang chúng tôi
đi ngang qua đất nước anh
tượng Nữ Thần Tự Do thẹn thùng cúi mặt?