Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2018

Người lạ, người quen – tạp văn Đặng Mai Lan

https://www.amazon.com/Nguoi-nguoi-quen-Vietnamese-Dang/dp/198752862X/ref=sr_1_2?ie=UTF8&qid=1525564261&sr=8-2&keywords=nguoi+la+nguoi+quen

Hiển hiện trong từng bài viết là những cảm xúc phổ quát giữa người-với-người, dù là người quen hay người lạ. Cảm xúc ấy hiển lộ khi chị nhớ về cái chết oan mạng và oan khốc của người cha trong bài Chuyến tàu cuối năm. Nó cũng hiển lộ như một nỗi niềm cảm thông chua xót đối với những người Việt lang thang vô định đi tìm đất sống ở những miền đất xa lạ trong bài Xuân ở trong rừng. Một người quen, cha mình, và một người lạ, cô gái nouveaux boat people tên Xuân, cả hai đều có chung một số phận hẩm hiu, đau đớn, và cả hai đều chiếm chỗ đứng như nhau trong tâm tư người viết như một lịch sử bi thảm của dân tộc, một bi kịch không lối thoát của kiếp người. Đặng Mai Lan khi viết, không phê phán. Chị chỉ đưa ra sự kiện để người đọc tự tìm cho mình một nhận định, một ý tưởng nào đó, tùy theo cách cảm thụ và suy ngẫm riêng tư, không nhất thiết phải giống người viết. Nhờ vào giọng văn điềm tĩnh, ấm áp, lúc nào cũng như kể lể tâm tình, chị đã dễ dàng thuyết phục người đọc bước vào thế giới của chị để cùng chị chiêm nghiệm những mảng rời, nhưng thật ra liên kết chặt chẽ với nhau, của cuộc nhân sinh.

– Trịnh Y Thư

Description of the Book on Amazon:

Manifested in each article is the universal empathy toward people, whether it’s the refugee girl, a complete stranger, stranded in the jungle of Northern France, or her own father, someone who is dearly held by her heart. It’s her feeling expressed by words toward her beloved country, a country that was torn apart by wars and poverty. Dang Mai Lan, a well-known short-story writer within the Vietnamese diasporas, surprises the readers with this collection of essays, that is both pleasing and refreshing to read. In Nguoi la nguoi quen (literally, Strangers and Friends), one also finds amusing stories and anecdotes about some of her “literature” friends, many of whom are famous Vietnamese writers and poets. Always possessing a warm tone, her writing somehow persuades the readers to enter her world, a world full of scattering but closely related pieces of what we would call life. – Van Hoc Press