Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Chuyện đảng viên (nhàn đàm)

(Rút từ facebook của Đỗ Ngọc Thống)


Hôm qua chủ nhật, ngồi với mấy bạn học cũ, không hiểu sao lại nhắc đến chuyện Đảng viên. Trong bốn người chỉ có tôi ngoài Đảng. Đành ngồi im, nghe ba người kia nói chuyện Đảng viên.

Người thứ nhất: - Các cậu ạ, tớ chán quá, trước đây còn là giáo viên, đi dạy thì phải sinh hoạt và đóng Đảng phí đã đành; bây giờ về hưu rồi, ra sống với con ở Hà Nội, cứ hàng tháng lại phải khăn gói quả mướp về quê; không sinh hoạt thì cũng phải về đóng Đảng phí. Mệt quá. Mà bỏ thì không được. Mang tiếng chết.

Người thứ hai: - Thế thì cậu giống một ông ở quê tớ. Quê tớ có tục cả làng hay đi ăn xin vào dịp nông nhàn. Nhưng riêng ông này thì đi suốt cả năm, vì hình như ăn xin có hiệu quả hơn làm ruộng hoặc đi biển đánh cá. Khốn nỗi ông ấy là Đảng viên, lâu năm đằng khác. Thế nên cứ đến ngày đóng Đảng phí ông lại mò về. Lần giở gói tiền ăn xin được của thiên hạ, ông chọn những tờ giấy bạc còn lành nhất, sạch sẽ và đỡ nhàu nát nhất gom lại và đi đóng… Đảng phí. Có lần tớ bảo: “Thôi, bác bỏ sinh hoạt Đảng đi”. Vừa nghe, ông ấy giãy nảy như đỉa phải vôi: “Chú toàn xui dại, tôi chỉ còn mỗi danh hiệu ấy để sau này con cháu còn ghi vào lý lịch rằng Bố và Ông nó đã từng là Đảng viên chứ”.

Người thứ ba: - Cơ quan tớ rất chú ý phát triển đảng viên, 3-4 năm vừa rồi chi bộ đã dìu dắt và kết nạp vào Đảng được 3 người: 1 lái xe, 1 văn thư đánh máy và 1 nhân viên kế toán. Buồn nhất là ông bạn tớ, chuyên môn rất giỏi, tử tế và đứng đắn, làm việc rất có trách nhiệm và quan trọng là cậu ấy cũng muốn được đứng trong hàng ngũ của những người cộng sản… thế mà không hiểu sao cứ dấm dứ mãi vẫn chẳng thấy được kết nạp gì cả. Gần đây tớ hỏi: “Này, vẫn phấn đấu đấy chứ?”. Cậu ấy cười: “Bỏ cuộc thôi, 20 năm gắng mãi, chán rồi!”.

Chuyện trước đã có người viết thành văn. Chuyện sau nhắc tôi nghĩ tới một người bạn thân và nhớ một ý thơ đã đọc hay nghe lâu rồi, không rõ của ai, đại ý: “Tôi là quả trứng ung, Đảng đã ấp 20 năm mà không sao nở được”. Nhưng trường hợp này đâu phải là một quả trứng ung?

Trên đường về nhà, cứ nghĩ sao Đảng dại thế không biết, một người như cậu ấy không kết nạp thì còn kết nạp ai???

HN. 9/7/2017