Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

Hiện tượng lạ tại các bệnh viện

(Rút từ facebook của Đào Hiếu)


Mấy hôm nay, tại một số bệnh viện lớn ở Sài Gòn như Chợ Rẫy, Trung tâm Chấn thương Chỉnh hình, bệnh viện Ung bướu Gia Định… đã đồng loạt xảy ra hiện tượng các nhân viên y tế như y công, y tá và cả bác sỹ nữa… đều không chịu làm việc.
Chúng ta đều biết, tại các bệnh viện này, bệnh nhân rất đông: một giường nằm hai, ba người mà vẫn không đủ chỗ, các bệnh nhân phải chui dưới gầm giường mà nằm, hoặc phải vác chiếu ra nằm ngoài hành lang…
Bệnh viện nào cũng nghẹt người, nằm ngồi lổn ngổn lảng ngảng, lăn lóc như đất đá, phế liệu… vô thừa nhận.
Các nhân viên bệnh viện thường đi làm lúc 7 giờ 30 để chuẩn bị các thứ cho bác sỹ khám bệnh vào lúc 8 giờ sáng.
Bỗng dưng mấy hôm nay trật tự ấy bị đảo lộn nghiêm trọng: Các y công, y tá, nhân viên y tế… thay vì tới bệnh viện để chuẩn bị các thứ như thường lệ, thì họ lại chen nhau đi dọc theo các hành lang chật ních người, gây tắt nghẽn lối đi.
Cả trăm nhân viên y tế ấy đi chưa hết các dãy hành lang thì đã đến 8 giờ, là giờ bác sỹ khám bệnh.
Nhưng khi các bác sỹ đến bệnh viện thì họ cũng không chịu khám cho các bệnh nhân mà cứ đến tận giường bệnh, cúi chào từng người một. Nếu là giường một người thì họ cúi chào một lần. Nếu là giường có hai, ba bệnh nhân thì họ phải cúi chào hai, ba lần.


Chào giáp vòng xong, coi đồng hồ thấy đã chín giờ, vừa định lấy ống nghe ra khám bệnh thì nghe dưới gầm giường có tiếng gọi:
-Bác sỹ ơi. Chúng tôi đang nằm dưới đít giường nè, sao bác sỹ không chào? Bộ ông khinh tụi tui hả?
Bác sỹ không muốn bị mang tiếng là kỳ thị, là lười biếng… nên bèn phải đi lom khom, cúi nhìn vào gầm giường để chào từng người. Nhưng vì phải vừa lom khom vừa chào nên chỉ được 15 phút thì mỏi quá chịu không thấu. Mà bỏ sót họ thì không hoàn thành nhiệm vụ bộ trưởng giao, nên bác sỹ đành phải bò xuống sàn, vừa bò vừa chào. Nhưng bò riết đau đầu gối quá, bác sỹ phải gục xuống thở.
Lát sau thấy hơi khoẻ khoẻ, liền cố bò tiếp, nhưng cũng chỉ được chừng mười phút thì đuối, mà bệnh nhân nằm dưới gầm giường thì nhiều quá. Bác sỹ đành phải nằm bẹp xuồng nền nhà, trườn tới, nhích tới từng chút, từng chút như những người què ăn xin ngoài chợ Cầu Muối..
Cuối cùng mệt quá, bác sỹ liền ngất xỉu.
Mấy cô y tá hoảng hốt đem băng ca đến khiên bác sỹ đi cấp cứu. Khi ngang qua các dãy hành lang, họ nghe tiếng kêu gào của các bệnh nhân đang nằm vật vạ ngổn ngang ở đó:
-Bác sỹ ơi! Còn chúng tôi nữa! Chúng tôi đang nằm ở đây. Sao bác sỹ không chào?
Một cô y tá bực mình hét lên:
-Chào, chào cái con khỉ! Chào từ 8 giờ sáng tới 12 giờ trưa, ngất xỉu rồi, chưa đủ sao?!
Nhưng cuối cùng họ cũng đưa được bác sỹ tới phòng cấp cứu.
Vì đã đúng ngọ nên các nhân viên y tế và cả bác sỹ trực đều đang ăn trưa ngoài căn-tin.
Mấy cô y tá bèn chạy ra căn tin.
-Thưa bác sỹ, đang có bệnh nhân bị ngất xỉu trong phòng cấp cứu.
Vị bác sỹ trực cấp cứu nói:
-Hết giờ làm việc rồi. Các cô không thấy tôi đang ăn cơm sao?
-Nhưng thưa… bệnh nhân này là bác sỹ Dũng, khoa nội.
Bác sỹ cấp cứu liền đặt chén cơm xuống bàn, hỏi:
-Có chuyện gì với bác sỹ Dũng vậy?
-Dạ thưa bác sỹ, bệnh nhân đông quá, ổng cúi chào không xiết, mệt quá nên ngất xỉu.
Bác sỹ cấp cứu bèn vội vàng chạy về phòng, đến bên giường bệnh, đưa tay bắt mạch. Ngay lúc ấy bác sỹ Dũng mở mắt ra, thì thào:
-Khoan đã. Ông… ông… chưa được phép bắt mạch tôi.
-Tại sao?
Bác sỹ Dũng hổn hển:
-Vì…vì…ông chưa… chưa cúi… cúi... chào bệnh nhân.
Ngày 17/6/2017
ĐÀO HIẾU