Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Đêm chạy trốn (kỳ 5)

Tiểu thuyết của Thái Sinh

6.

Ngôi sao đêm lần lượt bị các đám mây che khuất, bầu trời xám đục, từ phía cuối chân trời vài ánh chớp nhì nhằng chốc chốc lại loé lên, cây cối và các gò đống nhuốm một màu xám đục, hiện lên trong chốc lát lập tức bị bóng tối xoá nhoà, rồi lại hiện lên, lại bị xoá nhoà trông vừa kỳ quái vừa bí ẩn. Bây giờ đang là cuối thu, lúa trên đồng đã gặt vãn, cánh đồng phẳng mờ, Sao nhớ ngày bé cô cùng lũ trẻ ra đồng thả trâu dứt những cọng cỏ gà ven bờ ruộng chơi trò chọi trâu, chơi chán chúng nhặt những bông hoa tím vàng nhỏ li ti lẫn trong cỏ kết thành từng bó gài trên ve áo, hoặc có khi dán lên mặt, đuổi nhau chạy nhông nhổng khắp cánh đồng. Bọn con trai đi thả diều hay đi đào hang chuột, hễ con chuột nào vô phúc rơi vào tay chúng sẽ bị chúng hành hạ một cách tàn nhẫn, chúng trói bốn chân vào bốn cái cọc ghim xuống mặt ruộng, lần lượt đốt cháy các râu, đuôi và tai, sau chúng dùng con dao bé tí xíu tự chế từ một mẩu dây thép khoét mắt, bẻ răng rồi lột da… Chúng ví con chuột như một kẻ phản động, tên ăn cắp… nên hành hạ con chuột một cách thích thú và đầy hứng khởi. Trong đám con trai ấy Sao còn nhớ thằng Bông, nó hơn Sao chừng bốn, năm tuổi đám trẻ gọi là Bông bạc má. Năm lên ba mẹ nó đang rót nước từ siêu vào chiếc ấm ủ đặt trên bàn, nó từ đâu chạy tới níu tay mẹ xuống, dòng nước từ vòi siêu chảy chệch ra dội toé lên đầu làm nó bị bỏng nặng, một mảng đầu to gần bằng bàn tay không tài nào mọc nổi tóc, nhẵn thín. Bông bạc má rất tợn, ngoài ông bố nghiện rượu rất hung dữ nó không sợ bất cứ ai, mặt nó trơ lì lúc nào nom cũng nhơn nhơn như sẵn sàng gây gổ. Nó săn chuột, bắt rắn rất thạo, đi chăn trâu bao giờ nó cũng mang một chiếc ống bơ, ít muối và một bao diêm. Lũ trẻ con phải nghe nó răm rắp, sau khi hành quyết những con vật sa vào tay chúng, chúng mới mổ nướng trên ngọn lửa nhóm từ các gốc rạ, hoặc nấu từ chiếc ống bơ con con, sau đó chúng bày ra chiếc lá khoai hoặc tàu chuối dứt trộm trong vườn chùa. Thỉnh thoảng thằng Bông bạc má vẫn rót trộm rượu của bố ra chiếc chai nhỉnh hơn chuôi dao, chúng tu rượu, ăn, cười ha hả vang động một góc đồng. Một lần chúng chơi trò đám cưới, Sao đóng vai cô dâu, thằng Bông làm chú rể, chúng lấy lá chuối non làm cho Sao một chiếc khăn trùm đầu, còn thằng Bông đội chiếc mũ lá mít có cài hoa xung quanh, trông mặt nó ngồ ngộ như một thằng hề. Nhà trai là chiếc lều lá chuối, trên chót đỉnh cắm một ngọn cờ bằng lá chuối, thằng Bông thọc tay vào túi đi xung quanh ngắm chiếc lều rồi bảo lũ trẻ.

– Lấy hai tàu lá chuối to làm cửa, cưới vợ mà cửa giả hở hếch hở hoác thì vợ nó dí đít vào. Vứt cái cờ kia xuống, đây là nhà chứ không phải lô cốt, càng không phải là trụ sở uỷ ban…

Còn nhà gái lợp bằng cỏ, trước cửa ra vào có cài nhiều hoa râm bụt và hoa đao. Từ nhà trai nhìn sang nhà gái giống như một lùm hoa trông rất đẹp mắt. Thằng Bông chạy sang xem nhà gái, nó gật gù:

– Được, đẹp lắm! Nhưng chúng mày phải giúp mấy thằng bên tao trang trí phòng cưới cho đêm tân hôn chứ.

Lũ con gái mang hoa cài lên vách lều và trải xuống đất một lớp cỏ khô rồi rắc những cánh hoa cúc dại, hoa râm bụt giả làm giường đệm. Chiều dần xuống, mặt trời xuống tới ngang vai, ánh nắng vàng bợt lấp lánh trong các vũng nước còn sót lại ở các dấu chân trâu, lúc ấy bên nhà trai mới sang đón dâu. Lũ con gái tất bật trùm lên đầu Sao chiếc khăn nõn chuối, cài lên tóc cô những bông hoa cúc đồng, chúng di hạt mồng tơi lên môi, lên má Sao thay cho son, chúng dặn Sao khi nhà trai sang đón phải khóc, Sao bảo: Tao không khóc được. Thì bôi ớt vào, khóc mới thương mới quyến luyến bố mẹ. Ừ, thì khóc. Trời ơi, ớt cay quá, mắt tao đến mù mất thôi. Sao ngồi thụp xuống dụi mắt, cô thấy mắt mình nóng bỏng, nước mắt chảy giàn giụa, càng dụi, mắt cô càng cay, càng tấy đỏ. Người nhà trai đã đến, chúng đốt pháo đì đẹt ngoài cửa lều và nói với nhau những gì Sao không nghe được. Căn lều thấp lè tè dày đặc khói thuốc lá cuộn bằng cỏ khô khét lẹt càng làm mắt Sao cay hơn. Cái Lanh làm phù dâu xốc nách Sao lên dìu ra ngoài cửa lều, có một bàn tay nào đó nắm lấy cánh tay Sao, cô chẳng biết, chỉ muốn vùng chạy ra vũng nước rửa mặt cho đỡ cay. Đứa nào đó đưa cho Sao chiếc khăn mùi xoa ướt cho cô lau vài lượt cho mắt đỡ cay hơn, cô ngước mắt nhìn người vừa nắm tay Sao, người ấy là thằng Bông, nó mỉm cười hỏi.

– Em buồn vì xa bố mẹ phải không

– Ừ, buồn…

– Tới nhà anh là em hết buồn thôi. Có gì em phải buồn, ngày mai anh lại đưa em về với mẹ…

Chúng chỉ kịp nói với nhau như thế là vừa qua hết mấy thửa ruộng đến nhà trai, đám trẻ chăn trâu chạy theo sau reo hò ầm ĩ, thằng Bông mở hai tàu lá chuối làm cửa mời Sao vào.

– Đây là phòng hạnh phúc của chúng mình, em thấy đẹp không?

Sao bước vào lều, hai đứa ngồi trên chiếc đệm cỏ, thằng Bông với tay rút ngọn nến dắt trên mái lều bật diêm châm lửa. Lũ trẻ bên ngoài chạy túa ra xung quanh tìm dắt trâu về. Sao thấy buồn cười quá khi thấy thằng Bông vứt chiếc mũ lá mít xuống đất ngáp dài.

– Anh buồn ngủ quá, em thân yêu chúng ta ngủ nhé…

Cô chưa kịp bảo: Mới đang là chiều… thì thằng Bông đã quàng tay ôm lấy eo lưng Sao ghì vào lòng.

– Em yêu ơi…

Thằng Bông chà gương mặt màu chì lên mặt cô, nó hôn vào trán vào môi cô. Sao hoảng hốt đẩy cái gương mặt gớm ghiếc và cái miệng tanh mùi cá của nó ra khỏi mặt mình. Thằng Bông đè cô xuống đất, nó luồn tay vào trong áo cô, miệng lắp bắp.

– Vợ, vợ… tao cưới mày rồi, bây giờ mày là vợ tao…

Sao co hai đầu gối lên, thằng Bông kéo chân cô ra, lập tức bị Sao cắn cho một nhát vào bả vai, nó vội nhổm người lên, cô đạp mạnh vào bụng nó làm nó nhảy dựng lên ngã bổ chửng ra phía sau, làm chiếc lều lá chuối đổ ụp xuống. Sao vùng đứng dậy dứt tung chiếc khăn lá chuối và đám hoa trên đầu ném xuống đất, vừa khóc cô vừa chạy đi tìm con trâu nhà mình. Lũ trẻ đã biến đâu hết, bóng tối ùa vào các lốt chân trâu, đồng vắng tanh chỉ còn những đống lửa mà bọn Sao đốt còn âm ỉ cháy, thỉnh thoảng bị gió thổi bùng lên đỏ lừ như mắt quỉ. Tối một lúc Sao mới dắt trâu về tới nhà, bố cô đang đứng chờ cô ở cổng, thấy Sao vừa đi vừa khóc, ông hỏi:

– Sao hôm nay con về muộn thế, ai đánh mà khóc?

Cô trả lời tấm tức.

– Chúng nó cưới con…

– Mày làm cô dâu à?

– Vâng!

– Ai làm chú rể?

– Thằng Bông bạc má.

– À, à… Chúng mày cưới nhau hả?

Bố Sao vào nhà rút chiếc roi mây trên mái nhà xuống, ông nghiến răng quật túi bụi lên đầu lên cổ và khắp người cô. Giọng ông rít lên:

– Này chồng, này vợ! Tao sẽ cho chúng mày cưới, tha hồ cưới…

Sao quằn quại như một con giun, đó là trận đòn mà suốt đời cô không bao giờ quên.

Khi Sao lớn lên không thấy Bông ở nhà, người ta bảo Bông đi học rồi lên miền núi công tác, cho đến tận ngày Sao đưa thằng Núi về làng cô mới gặp lại Bông. Anh không còn ngỗ ngược, lấc láo như cái thuở chăn trâu, anh bối rối và ngượng ngùng khi gặp lại Sao. Không ai nhắc tới cái chuyện trẻ con ngày xưa nữa, Bông cho Sao hay bay giờ anh là Trạm trưởng Trạm kiểm lâm Vân Hà. Khi hỏi chuyện gia đình, Bông chỉ cười không đáp.

Chị nép mình vào thành tàu để tránh gió, về khuya gió càng thêm lạnh, những hạt mưa đầu tiên từ trên bầu trời cao thẳm lọt qua cửa sổ con tàu rơi vào trong toa. Vài người choàng dậy, họ buông cửa, Sao biết đây là trận mưa cuối cùng của mùa mưa năm nay, chị muốn ngắm mưa một lát, nhưng trời thì đen đặc thế kia, tuy vậy chị vẫn cảm nhận được trận mưa qua những hạt nước lọt qua cửa sổ con tàu rơi xuống bàn tay chị đặt hờ lên đầu gối. Một tiếng nói u ơ của một người nào đó ngồi phía sau chị.

– Lại mưa, thế là khoai tây nhà mình thối hết.

– May quá, nhà mình vừa mới làm đất. Thời tiết năm nay kỳ cục quá thể, năm ngoái nhà mình trồng khoai tây vào khoảng đầu tháng mười thì thắng, còn năm nay cứ cái trận mưa này kéo thêm vài ngày nữa coi như đi đứt.

– Ở Na Rì giá vàng bây giờ bao nhiêu nhỉ?

– Cốm mười ba, cũ mười tám. Còn Động Qua giá hạ hơn một chút.

– Bọn mình đi cái dịp này cứ gọi là bán lưng cho trời.

– Trời nào bóc lột các ông bà? Các vị làm cho bọn chủ thầu, chúng nó cũng là người đấy chứ?

– Nghe thằng Hinh về nói, tay chủ thầu mà bọn mình tới đây làm cho hắn cũng vào hạng tử tế. Tôi đi nốt đợt này để trả nợ cho số thóc vụ mùa vừa qua mình nợ sản, may dư ra chút nào thì càng hay, kiếm cho bọn trẻ cái Tết. Mấy năm rồi Tết nào cũng vậy, thương lũ trẻ quá…

– Cô Chín ơi, thằng Nhâm nhà cô năm nay mười mấy tuổi rồi?

– Mười hai, nó đẻ cùng năm với cái Thìn nhà bác đấy, bác Hữu ạ.

– Thằng chồng cô thế mà tệ. Đợt này về cô đánh mấy cái xúc xích đeo vàng choé cổ làm cho nó ngốt.

– Vắt mũi đút miệng may lắm thì đủ ăn, chứ đâu dám nghĩ tới xúc mới chả xích. Bạn đàn ông các người chả khác lũ chó dái đâu, xong là cút…

– Cô này nói liều. Này cô Chín, trông cô còn thơm thịt lắm, thằng cha chủ thầu biết đâu chả vì cô mà nó trả công cho bọn tôi khá hơn. Hắn vừa ở tù về, nhưng làm ăn với hắn còn tử tế bằng vạn kẻ khác…

Cô gái rùng mình hốt hoảng chui ra khỏi chiếc áo choàng, đứng dậy ngơ ngác nhìn ra xung quanh.

– Ôi khủng khiếp qua, cháu vừa mơ thấy một điều cô ạ…

– Với cháu hay với người khác?

– Với cháu! Cô gái lấm lét nhìn người con trai, cúi xuống nói nhỏ vừa đủ cho Sao nghe rõ.

– Cháu vừa mơ thấy mình đẻ ra một đứa con có hai đầu. Anh ấy bảo đó là con quái vật chứ không phải là người, rồi lấy dao khoét bốn con mắt ngâm rượu. Ba hôm sau cái đầu thứ nhất rụng xuống, còn cái đầu thứ hai của đứa trẻ khóc đúng một trăm ngày thì mất. Cô ơi, có ai ở trên cõi đời này đẻ con hai đầu như cháu không?

Sao lắc đầu, nắm lấy bàn tay cô gái kéo xuống ngồi vào lòng mình, chị âu yếm vuốt mái tóc và hai bờ vai cô gái.

– Cô chưa bao giờ nhìn thấy mà chỉ đọc trên báo thôi. Với tiến bộ của y học sẽ mổ tách được những đứa trẻ như thế. Nếu cô không nhầm thì cháu đang có mang phải không?

– Vâng, sau chuyến đi thăm bạn bè ở trên này chúng cháu sẽ về tổ chức. Anh ấy lại sắp sửa phải đi. Vả lại, cháu cũng mong có một đứa con…

– Hãy nghĩ và hướng về những điều tốt lành cháu ạ. Người có mang không nên nghĩ ngợi nhiều về những điều quái dị, điều ấy chẳng có lợi đâu…

– Cô ơi! Cô gái lảo đảo đứng lên rồi ngồi xuống chỗ của mình – Lúc này là mấy giờ rồi hả cô?

– Có lẽ cũng đã khuya lắm rồi, đêm mùa này khá dài cháu cứ ngủ đi, chừng nào tới ga cô sẽ gọi. Cháu xuống ga nào?

– Cháu xuống ga Gàng, nhưng cháu không muốn ngủ nữa, chỉ sợ khi ngủ lại giấc mơ ấy sẽ trở về. Vâng, cháu đã nhiều lần như thế, nên cháu chỉ muốn ngủ một mạch từ tối đến sáng. Theo cháu, con người có hai phần đời, phần đời thực và phần trong giấc mơ. Cháu yêu cái phần đời thực hơn, bởi nó ít những chuyện quái dị hơn trong giấc mơ.

– Nhưng đằng này chúng ta vẫn cứ phải ngủ và giấc mơ vẫn cứ đến như cái điều chúng ta không bao giờ mong đợi…

Cô gái đưa cho sao chiếc khăn.

– Cô choàng tạm chiếc khăn này cho đỡ lạnh.

Sao đứng dậy buông cửa sổ xuống, mưa không tạt vào trong toa nữa, cô gái ngồi so vai, hai tay chống cằm đôi mắt mở thao láo nhìn Sao, con tàu vẫn lắc lư chạy, tiếng của nó át cả tiếng mưa đang xối xả trút xuống. Toán người đi đào vàng vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.

– Tháng trước ở Đồng Khế một người dân Hà Nam Ninh đãi một mẻ được hai cây bảy, đó là cục vàng nguyên khối to gần bằng chiếc bật lửa, người ấy mới đầu tưởng đá toan ném đi, khi lấy mũi dao cạo qua một đường thì thấy vàng choé, anh ta sướng quá chạy nhảy lung tung suýt nữa thì trượt chân rơi xuống vực.

– Cha mẹ ơi, anh ta không phát điên thì tôi cóc tin…

– Bác Hữu còn nhớ cái lò ở cạnh gốc cây cơi ngay sát bờ suối chứ? Cái lò ấy bọn tôi đang đào, sâu tới chín mét rồi còn gì, chủ thầu không cho đào mặc dù vẫn đang được. Đứng từ dưới nhìn lên cả một núi cát thăm thẳm ở trên đầu, mỗi lần xuống cảm thấy như mình đang bước xuống âm ty. Thúc một nhát lại ngước nhìn lên, chao ôi ghê! Ba anh em nhà ông giáo ấy đến sau, thấy bọn này bỏ thì xuống đào mót, mỗi mẻ đãi được nửa phân, sướng quá họ không để ý cái núi đất cát đang rung rinh trên đầu. Trời ơi, lúc đó tôi đang đào ở lò bên cạnh nghe tiếng đất sụt mà dựng cả tóc gáy, bụi bốc lên mù mịt, mặt lò phẳng lỳ như có bàn tay khổng lồ của con quái vật nào đó gạt núi đất đá kia xuống. Khi moi được ba anh em nhà ông giáo đó lên thì một người đã tắt thở. Tội nghiệp, người ấy là ông giáo, ông mới lĩnh sổ hưu được ba tháng sáu ngày, số lương hưu của ông đủ mua bốn suất gạo, nghe vợ con ca cẩm ông đốt hết sách vở đi buôn, bị bắt, bán nửa gia tài mới trả xong nợ. Buồn, chán ông rủ thằng em út và đứa cháu đi đào vàng. Ông chết rồi mà mắt vẫn mở mới khiếp chứ, đôi mắt vốn hiền lành vậy mà lúc đó nom man dại vuốt thế nào cũng không chịu nhắm, còn người em sau đó ba tiếng thì mất, may mà cứu được thằng cháu, nó ở trên kéo đất bị xô xuống, vả lại nó khoẻ hơn hai ông kia nên sống sót. Tôi bỏ về ngay hôm đó, mỗi lúc nhớ lại vẫn không thể nào rũ khỏi nỗi kinh hoàng trong đầu.

– Vậy mà chú chẳng chừa, vẫn đi đào đãi vàng đó thôi.

– Chẳng còn cách nào khác, vụ mùa này nhà tôi thất thu. Các cụ xưa có nói: “Bụng đói đầu gối phải bò”, biết làm sao được?

– Mọi người còn nhớ cô Hoa con bà Muỗm ở thôn Vương Điện không? Hiện đang là chủ quán Xanh ở trên ấy. Cánh đào vàng mỗi đêm ném vào đó ít nhất là một cây, nghe nói cô nuôi bao gần hai mươi cô gái, toàn là hạng có học cả, nhưng thất nghiệp.

– Bậy! Bậy! Ông vào đó khi nào mà biết?

– Mấy tháng trời nằm lán ngủ rừng, lúc có tiền thì cũng phải tươi mát tý chút …

– Bác Diên, đảng viên nhà bác đấy…

– Tôi nói cho ông biết, đảng nào cũng là người, đã là người thì ai cũng thế cả thôi: ăn, ngủ… và đảng viên nào mà chẳng sờ… vợ? Ông đừng tưởng các ông tai to mặt lớn đều là nhữngngười thánh thiện cả đấy. Họ gái gẩm hơn cánh ta nhiều, toàn những cô gái trẻ măng, trẻ hơn cả con gái họ. Chỉ có điều họ biết im lặng, im lặng là vàng mà lỵ. Nếu vụ nào vỡ lở thì xử lý nội bộ, người ta phải giữ gìn uy tín của đảng viên trước quần chúng nhân dân chứ?

– Này cậu Toàn, tôi hỏi cậu một câu: Trước lúc về nghỉ mất sức cậu có bao giờ nói thế không? Cả bây giờ nữa cậu đang ăn cơm ai, mặc áo ai?

– Vâng, thưa bố già, bố cũng như con vậy mà bố cũng phải bò theo con đi đào vàng đấy. Thì ra trong đội ngũ chúng ta cũng không ít những kẻ hám vàng như bố và con nhỉ? Có lẽ chính vì thế mà chúng ta cảm thấy xấu hổ khi phải ngồi cùng với bọn khốn nạn bàn những chuyện đạo đức, chuyện sinh mệnh của đất nước, của con người…

– Thằng nhóc, mày đừng nghĩ sinh hoạt Đảng như cái hội tổ tôm.

– Ở thôn cháu chi bộ họ ông Đấu mạnh hơn chi bộ họ ông Ngàng, nên trong đại hội vừa qua chi bộ họ ông đấu thắng cử, ông Ngàng ức lắm chửi ông Đấu là đồ đĩ bợm, đồ hủ hoá… nghe đâu ngày xưa ông Ngàng bắt được ông Đấu ngủ hoá với bà Vị ở trước Tam Quan chùa ta, ông Đấu sợ bị kỷ luật khai trừ khỏi Đảng, ông bịt miệng ông Ngàng bằng cách giới thiệu ông Ngàng, chi bộ giao cho ông đấu dìu dắt. Vậy nếu không có cái chuyện đại hội đại hè thì ai biết cái chuyện hủ hoá của ông Đấu?

– Đảng họ kín lắm…

– Họ nhà ông Ngàng to nhưng ít đảng viên, sau ngày đại hội ông Ngàng rút ra bài học đau đớn, nên tới đây ông sẽ kết nạp một loạt con cái trong họ. Hôm vừa rồi mấy đứa trượt đại học đến nhà cháu nhờ viết hộ lý lịch, chúng nói dối quanh co là chữ anh đẹp anh viết giùm chúng em. Mình giả tảng nhưng biết mẹ nó rồi. Nghe chúng giảng cho nhau các thuật ngữ về đội tiền phong, giai cấp lãnh đạo… nghe tức anh ách. Gớm, chúng cứ ngỡ sau khi vào Đảng chúng trở thành những người hiểu biết hơn hết thảy mọi người, có thể dạy dỗ thiên hạ được. Mấy tháng sau con hương nhà ông Phẩm ễnh bụng ra, ông Ngàng đau lắm, nhưng chẳng lẽ giết nó đi, ông ngờ cho ông Đấu chơi xỏ mình, dùng bọn trai tơ đến chim chuột con Hương. Chi bộ họ ông Ngàng họp lấy khẩu cung con Hương suốt ba đêm, nó chỉ một mực khai nó yêu thằng Long, ăn nằm với thằng Long. Thằng Long họ Đỗ, vậy đích thị thằng Long bị ông Đấu thuê. Rối rắm quá, thôi thì kết nạp hết bọn chúng vào Đảng cho trong sạch quần chúng…

– Láo toét, mày là thằng ăn cháo đá bát. Nếu cái đất nước này không có chúng tao một thời phải ăn bờ ở bụi thì đời chúng mày đâu được ăn học tử tế để bây giờ chúng mày nhạo báng, chửi bởi Đảng, chửi bới chế độ?

– Hậu sinh khả ố, chứ không phải hậu sinh khả uý…

– Hãy cho bọn mất dạy ấy đi học cảm tình Đảng đi…

– Nếu tao còn là Trưởng công an xã, tao sẽ cho chúng mày biết tay.

– Thôi các bố ơi, cắn xé nhau như thế đủ rồi. Mục đích của chúng ta bây giờ là vàng. Vàng gọi chúng ta đi tới cái nơi rừng xanh núi thẳm, sướng gì mà các bố chửi nhau như hát hay thế. Các bố bàn chuyện chính trị ở đây thì giải quyết được gì? Đất nước mình lạ thật, ai cũng có thể bàn được những chuyện đại sự, mở mồm là nói chuyện chính trị, xem ra vị nào cũng có khả năng làm được nguyên thủ quốc gai. Loạn thật!

Cô gái nắm lấy tay Sao giọng buồn bã.

– Cháu không tài nào ngủ được, hãy kể cho cháu nghe một câu chuyện gì đó đi cô ơi.

Sao ngúc ngoắc trên ghế, chị cảm thấy bất ngờ trước lời đề nghị của cô gái, biết kể chuyện gì trong cái đêm ngược tàu này với một người còn nhiều xa lạ? Chuyện thì nhiều lắm, nhưng thật vô duyên khi chị đem những chuỵên của đời mình kể ở đây. Cô gái lại nắm lấy tay Sao, làm chị thêm bối rối.

– Cháu gái thân yêu ơi, cô sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện xảy ra ở Ta Khao cô may mắn được biết trong những năm cô sống ở đó. Chuyện dài lắm, chẳng biết đêm nay có đủ thời gian để cô kể hết câu chuyện ấy ấy không?

– Cô kể cho cháu nghe một đoạn thôi – cô gái van nài.

Sao kéo hai mép khăn lại, đôi mắt chị như nhìn hút vào một điểm ở chốn xa xăm nào đó, chị bắt đầu kể giọng chậm dãi.

T.S.