Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

Giấc Say

Truyện

Tru Sa

Nàng ngủ, còn tôi thức.

Giấc ngủ đến với nàng thật nhanh. Từ lúc nào, nàng chỉ ngủ thế này. Một hai câu chuyện, vài nụ hôn rồi thì nàng buồn ngủ. Vòng ôm chưa đủ chặt để tôi thấy mình quá thô bạo và làm nàng đau. Còn nụ hôn thì thật ngắn. Chưa có sự bỏng rát như bị đốt cháy. Chỉ là hai cặp môi chạm lấy nhau, rồi tuột mất. Nhiều buổi tối qua đi vào những cơn buồn ngủ. Tôi chỉ có thể ngắm nhìn nàng, ve vuốt mặt và tóc nàng. Dĩ nhiên, cũng thật khẽ, để tránh làm nàng thức giấc.

Mỗi sáng, nàng dậy sớm hơn cả tôi. Bữa sáng được chuẩn bị khi tôi vẫn li bì trên giường. Thường thì, nàng mua gì đấy về để nấu. Mỳ gói, phở ăn liền. Hoặc những món có thể ăn ngay, như bánh mỳ, xôi, ngô luộc… Hiếm có dịp tôi cùng nàng ra ngoài ăn. Nàng còn phải đi làm. Tôi, tất nhiên, cũng phải đến cơ quan. Bữa sáng rất nhanh. Không hơn nửa tiếng. Dù tôi có dậy thật sớm, để có thể trò chuyện với nàng lâu hơn, thì, nàng vẫn chỉ kết thúc bữa sáng trong đúng nửa tiếng.

“Anh ngon giấc chứ” – Nàng nói khi thấy tôi vào buổi sáng, hoặc lúc nàng vừa ngủ dậy, và thấy tôi.

“Anh chưa thể ngủ”.

“Em đã ngủ được một giấc. Giờ em lại thấy buồn ngủ rồi”.

“Em ngủ đã nhiều rồi. Rửa mặt, rồi ăn cái gì đấy. Anh sẽ pha cà phê”.

“Em phải ra hiệu thuốc” – Nàng trả lời ngay. Dường như câu trả lời đã ở sẵn đầu nàng. Và, tôi vừa dứt câu hỏi, thì nàng đáp lại – “Em sẽ mua thêm thuốc ngủ. Anh cũng nên uống, nếu thấy khó ngủ”.

Tôi làm kinh doanh, còn nàng chỉ là một văn thư quèn. Trước đây, tôi cũng như nàng, là một nhân viên mạt hạng. Tiền lương ba cọc ba đồng khiến tôi không dám nghĩ về một chuyến du lịch nước ngoài. Tôi thường xuyên phải vay mượn chỗ này chỗ kia để đủ tiền thuê nhà. Nàng có thể ngủ bất cứ lúc nào, còn tôi thì ngay đến việc thiếp đi quá nửa tiếng đã là lãng phí. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ sáu tiếng. Thời gian còn lại tôi kiếm ăn, bằng mọi cách có thể. Tôi thức trắng nhiều đêm mà vẫn tỉnh táo. Sức khỏe tôi có sa sút. Nhìn vào tấm ảnh nhóm chụp nhiều năm trước, tôi phải bật cười. Thật gầy gò, vì nước da tôi vốn đen nhẻm, khi lên hình lại trắng bợt bạt như bị trát vôi. Có thể máy ảnh để chế độ flash quá lớn. Trong ảnh, tôi mặc cái áo khoác rộng thùng thình. Vì tôi lùn, dáng người bé, nên nhìn như tên tiểu quỷ trong thế giới khổng lồ. Còn nhiều tấm ảnh thế này nữa. Tôi từng cho nàng xem, nhưng nàng chẳng cười gì. Tôi đưa bức nào, nàng xem bức ấy.

“Chẳng giống anh bây giờ chút nào” – Nàng nói thế.

“Kể ra, nhìn cũng ngồ ngộ” – Tôi nói.

“Nhìn anh bây giờ xem, thật bảnh bao” – Nàng nói.

“Già đi”– Tôi nói – “Lại có vẻ tươm tất quá. Ngày đấy, anh chỉ có hai cái quần vải để mặc luân phiên. Tất cọc cạch, quần còn thủng đít nữa”.

“Ngủ một giấc đi anh” – Nàng nói.

“Buổi sáng mới bắt đầu thôi em”.

“Hôm nay là Chủ Nhật, em muốn ngủ”.

“Em không định tận hưởng một ngày nghỉ sao?”.

“Giờ em buồn ngủ quá rồi. Anh có định đi đâu không?”.

Giấc ngủ đến sớm trong khi tôi còn muốn nói với nàng nhiều hơn. Những lọ thuốc ngủ trong tủ kính đều được uống đều đặn. Tôi chưa từng động đến một viên. Nàng thì uống thường xuyên. Một, hai viên vào mỗi tối. Có lúc nào uống vào trưa, hoặc chiều.

Một tuần trước, tôi gặp lại J.

J. Đấy là đồng nghiệp cũ của tôi. Bọn tôi cùng làm trong một cửa hàng đồ điện tử. J làm quản lý, tôi là nhân viên gác cửa. Nhờ J, tôi có được nhiều mối làm ăn bên ngoài. Tôi không thiết lắm cái cửa hàng ọp ẹp, không lắp nổi một cái điều hòa này. J cũng vậy. Tôi bỏ việc sớm hơn J. Trước khi đường ai nấy đi, tôi có uống với J một bữa. Một quán rượu nhỏ. Rượu dốc cạn từng chai, thuốc lá đốt rụi từng bao. Vì say quá, tôi và J đã ngủ gục. Không ai ở quán gọi bọn tôi dậy. Lúc tôi tỉnh dậy thì J đi rồi. J trả tiền rượu. Giờ thì J quay lại, và tương ngộ với tôi đúng ở cái quán rượu nhỏ ngày xưa.

“Một quý ông lịch lãm” – J nói, rồi vuốt mặt tôi. Rồi J sờ tai, vuốt xuống mũi tôi. Khi ngón tay J đi xuống miệng thì tôi gạt tay J.

J không búi tóc phía sau nữa. Mái tóc J ngắn đến vai. Nhắp chút vang đỏ, thì giờ tôi đã đủ tỉnh táo để bắt chuyện với J. Những gì về tôi J còn nhớ, và luôn kể ra. “Kết hôn rồi” – Tôi nói. J cười rồi nhắp rượu.

“Đúng quán này nhỉ. Anh, và em đã uống thật đã đời”.

“Chuyện xưa lắm rồi, giờ thì tôi có vợ rồi”.

“Một quý ông lịch lãm” – J cười – “Phải không nhỉ”.

“Cô ấy rất thích ngủ” – Tôi nói – “Nếu không có lẽ tôi sẽ đưa cô ấy đến đây”.

“Lâu rồi, em chưa có một giấc ngủ lành. Trằn trọc, luôn là trằn trọc”.

J uống sang ly thứ ba. Bẵng nhiều năm, J vẫn uống nhiều thế. Tửu lượng tôi kém đi rồi. Nhưng sao nhỉ, lúc này đây, ngồi cùng J, tôi lại nghĩ đến nàng. Số thuốc ngủ trong tủ thuốc. Một số mới mua, còn nguyên nhãn bọc, số khác đựng trong các lọ thuốc khác nhau. Một, hai vỉ bóc uống dở. Tôi chẳng chắc chắn tất cả đều là thuốc ngủ. Trừ các lọ thuốc có dán nhãn, hoặc hình dáng giống với thuốc ngủ, còn thì không gắn mác. Hoặc mác bị trầy, bị mờ. Hình dáng và màu sắc mỗi viên thuốc cũng khác nhau. Viên xanh, viên đỏ, viên con nhộng. Tôi nghĩ, nàng có khẩu vị về thuốc ngủ.

Phía bên kia, khách khứa nói chuyện rất ồn. Bọn tôi ngồi góc trong cùng, chỗ kín đáo nhất nhưng vẫn có vài con mắt bắt gặp. Một tên để ria mép tiến đến, mời J rượu.

“Dô một cái, rồi anh có thể xin cô em số điện thoại chứ”.

Cái gã này, chẳng ngại khi thấy tôi ngồi đấy. Tôi nhìn hắn, lừ mắt. Hắn ngoảnh ra sau, búng tay cái tách. Hai tên ngồi bàn ngoài quay ra. Hai cái đầu trọc lốc, trông hầm hố. Rồi bốn tia mắt nhìn sang. Chỉ cần một cái búng tay, hai gã ôn vật sẽ lao vào tôi như hổ đói. Tên ria mép nhìn J. J không nhìn hắn, J nhìn tôi, rồi cười, sau đấy mới quay sang đáp trả ánh nhìn hắn bằng cái nhếch miệng. “Thật chẳng ra dáng đàn ông” – J nói và yêu cầu gã kia cùng J uống rượu bằng chai, và chỉ một hơi, duy nhất một hơi. Hai người, hai chai Chivas. Chẳng đợi tiếng bắt đầu, J đã ngửa cổ chai, và tu rượu. Sau vài giây, gã kia đã bỏ cuộc, và quỵ xuống mà nôn. J vẫn đứng đấy. Những cái tu ừng ực. Mắt J đã trợn ngược.

“J ơi! Đủ rồi…”.

***

Buồng ngủ không bao giờ sáng đèn. Từng có một cái đèn ngủ đóng phía góc tường. Cái đèn chỉ được bật một lần. Rồi tắt vĩnh viễn. Vấn đề chỉ là cái đèn ngủ. Những loại đèn khác tôi vẫn có thể bật. Trong khi nàng lịm sâu vào giấc ngủ thì tôi nằm bên cạnh, rồi ngắm nàng. Tôi hoàn toàn có thể hôn nàng, hít hương tóc, hoặc nghịch ngợm những ngón tay nàng bằng răng và lưỡi. Mùi cơ thể nàng nhiều lần khiến tôi phát điên. Nàng thở chậm và khẽ, hệt như vây con cá vàng. Nếu đèn ngủ được thắp, màu vàng nhẹ của đèn sẽ làm nàng đẹp hơn. Như mọi ngày, và đã thành niên biểu, tôi chỉ có thể nhìn nàng bằng ánh trăng hắt vào từ cửa sổ. Cây đèn bàn nhỏ phía bàn. Thứ màu lành lạnh, trắng đục như tường nhà đá. Tôi ghét phải đốt loại đèn này trong buồng ngủ. Nhưng thà thế còn hơn để bóng tối giương oai, thổi nơi này vào hũ mực. Từng một lần, mùi cơ thể nàng lan tỏa và khiến tôi mê mẩn. Nụ hôn của tôi có mạnh bạo hơn. Tôi ghì nàng. Lần đấy, miệng tôi ngấu nghiến lên mặt nàng như loài gặm nhấm. Rồi, nàng thức tỉnh. Nàng chẳng xô tôi, cũng không hồi đáp cơn điên cuồng của tôi bằng một nụ hôn hay cái xiết ôm. Nàng chỉ nằm đấy, phó mặc thân mình cho tôi.

Tôi không thể nhìn vào cặp mắt nàng thêm một giây nào. Nếu mắt nàng vằn lên những tia giận dữ, hay nhíu lên như quở trách thì tôi đã biết mình mắc tội. Mắt nàng hoàn toàn thờ ơ. Hệt như chưa có gì xảy ra. Hệt như nàng đang bị bóng đè. Cũng hệt như chưa hề thấy tôi.

“Đã muộn rồi, sao anh không ngủ” – Nàng nói.

“Có phải…”.

Tôi ngắt giọng mình lại. Nàng nói rằng tôi cần phải đi ngủ. Sau đấy nàng không ngủ lại.

“Anh muốn ăn gì không”.

“Anh sẽ ở đây. Bên cạnh em”.

“Em nhớ là tủ lạnh và chạn không còn gì ngoài mỳ ăn liền và đồ hộp. Phố mình không có quán ăn đêm”.

“Chúng ta là một đôi phải không?”.

Nàng gật và nói rằng tôi và nàng đã kết hôn.

“Đều vì tình yêu!”.

“Vâng, tình yêu…”.

“Nếu anh khó ngủ, em sẽ đi lấy thuốc ngủ”.

“Đâu cần đến thuốc ngủ. Một lát là anh ngủ thôi” – Tôi tắt đèn bàn. Ngọn sáng cuối cùng trong phòng bị thổi vào đêm. Nàng có lẽ đã ngủ lại. Còn tôi cũng ra khỏi buồng. Bây giờ, tôi lại thấy đói.

Sau giấc ngủ dài, nàng tỉnh dậy.

Tôi ngủ rất ít. Và thường khó ngủ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng đến thuốc ngủ. Ngay đến những loại an thần nhẹ tôi cũng không động đến. Những bài Yoga không giúp tôi dễ ngủ. Tôi từng đếm đến hàng nghìn con cừu. Giấc ngủ chưa chấp thuận tôi. Rượu, rồi nhạc nhẹ. Tôi vẫn trằn trọc. Sau một cái cựa mình, thì tôi choàng tỉnh, và biết mình đã ngủ một giấc.

Tôi tránh hỏi nàng về mấy giấc ngủ. Nàng sẽ đưa tôi mấy viên thuốc ngủ chết tiệt.

Tôi nhận được một cuộc gọi từ nhà mình. Số 043… Điện thoại bàn. Dì tôi cầm máy. Tôi chào dì, và dì hỏi thăm tôi. Một câu “Khỏe” và kết thúc màn chào hỏi. Dì nói rằng cần tiền. Bệnh của mẹ tôi. Tiền học mấy đứa em. Chuyện nợ nần của dì. “Con sẽ lo” – Tôi nói. Rồi dì khóc. Tôi gác máy trước khi dì kịp òa lên, và mếu máo.

“Làm việc đi thôi” – Tôi nói – “Hãy là một Business siêng năng.”

***

Con người mất bao nhiêu lâu cho một giấc ngủ. Một ngày, tám tiếng. Nhiều hơn chút, thêm vào vài chục phút khi ngồi xe bus. Một ngày ngắn, và những giấc ngủ cụt ngủn. Có thể thành giấc không khi mỗi người còn âu lo về ngày hôm sau. Những người lao động luôn có một giấc ngủ nhanh. Giống như cái đồng hồ được cài sẵn. Họ nhắm mắt, rồi chui tọt vào giấc ngủ. Chỉ một tiếng động vừa phải, là họ thức ngay. Nghĩa là họ còn chưa ngủ. Họ còn nghe ngóng. Về sự an toàn của gánh hàng, về những vị khách sẽ giúp họ bán hết hàng. Họ ngủ nhanh, và thức cũng mau. Hàng ngày tôi gặp biết bao người ngủ vội vã như vậy. Nhiều cấp dưới của tôi đã kết thúc nhanh bữa trưa, để tìm một góc ngả lưng. Ngủ gật trong giờ làm, hoặc xin cáo về sớm, chỉ để ngủ. Tôi luôn tự hỏi, họ mơ thấy gì. Hay cũng như tôi, họ chẳng mơ được gì. Họ li bì khi giấc ngủ gọi họ vào. Bởi họ đổ quá nhiều mồ hôi cho một ngày, nên họ chỉ muốn gục vào gối. Rồi lịm đi như đang chết lâm sàng. Tôi từng nghe, một anh chàng đang ôm hôn người yêu thì thấy cô nàng đã ngủ khò. Tôi không cần đến thuốc ngủ. Nàng thì uống nhiều. Mỗi ngày bốn viên. Có khi hơn. Nàng không nói về giấc mơ của mình. Và tôi, chẳng nghĩ rằng nàng mộng thấy Công Chúa hay Hoàng Tử. Chỉ một giấc mộng về xứ Alice thôi, có lẽ tôi sẽ thấy nụ cười của nàng vào mỗi sáng, khi nàng ngủ dậy…

Tôi có anh trai, vào mười năm trước. Giờ, tôi chỉ nhìn thấy anh mình vào ngày giỗ. Hai nhăm. Đấy là tuổi chết anh tôi. Giờ, tôi ở đúng cái tuổi đấy. Hai mươi nhăm. Một chiếc xe tải phanh không kịp, cái trượt chân từ tầng thượng, cú đốt chí tử của rết hay bò cạp, trở thành bã thịt trong cuộc đồ sát nhầm của xã hội đen… Những thứ đấy chẳng cướp anh tôi đi. Một trăm viên thuốc ngủ. Và gia đình tôi phải đeo khăn trắng. Người ta tìm thấy xác anh trong buồng xí của ký túc xá. Mọi phòng xí trong nhà vệ sinh của ký túc xá đều được đánh tên. Phòng xí đóng liệm anh tôi mang số 36. Tôi nhớ mãi con số đấy. Hai mắt đóng hẳn, tứ chi duỗi theo thế nằm, gương mặt thật thư thái, thật bình an. Đấy là anh tôi. Một giấc ngủ sâu. Như tôi được nghe lại. Quá sâu. Và không tỉnh nữa...

Hôm nay, J gọi cho tôi. Một ngày thứ năm. Tôi chật vật với các dự án và mẫu thiết kế. Hàng chục cuộc điện thoại. Cấp trên, đồng nghiệp, bạn làm ăn, đối tác…Ngày hôm đấy tôi đã uống ba cốc cà phê. Cuộc hẹn với J tôi không bỏ.

J nói rằng muốn gặp nàng. Tôi đã gọi cho nàng. Sáu cuộc điện thoại. Sáu mối quan tâm bất thành. Vì không nghe thấy tiếng nàng, tôi đã lái xe về. Nàng còn đấy. Còn trong giấc ngủ. Tôi còn hớp được hơi thở của nàng khi áp miệng lên mũi nàng. Sau nụ hôn nhẹ vào môi, nàng trở mình. Tôi đến chỗ J.

Quán rượu nhỏ không biển. Vẫn là nó. Quán đông, và đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt khả ố. Lúc tôi đến, J đã ở đó. Tôi không biết sẽ có một tên ria mép nào đến chỗ J không. Chỗ ngồi của J chưa có thứ gì. Nhưng tôi ngửi được mùi thuốc lá và rượu mạnh.

“Chàng trai lịch lãm đến rồi” – J nói và kéo tôi ngồi bên cạnh. Sau đấy, J dựa đầu vào vai tôi, nhưng rồi J ngồi thẳng lại.

“Ái chà! Cô nàng của anh sẽ điên lên mất. Em chẳng mong bị nện guốc vào đầu đâu”.

Tôi nói nàng không đến. Ngồi một lúc. J hỏi về nàng. Một cô gái đẹp, và mê ngủ. Tôi đã dừng lại khi nhớ rằng những điều này tôi đã kể với J trước đấy. Ngồi cạnh tôi, nhìn tôi, và uống cốc nước của tôi, dường như J chẳng bỏ sót lời nào của tôi.

“Chucky không dọa nổi cô ấy, vì cô ấy ngủ rồi”.

“Trong lúc nằm thử giường ở trung tâm mua sắm, nàng ta đã ngủ luôn phải không?”.

Tôi gật, rồi J cười. Tôi thôi nói về nàng. Luôn là những giấc ngủ. Nàng đã mê mệt việc ngủ rồi.

“Anh đọc Kawabata bao giờ chưa? Ông ta có một cuốn tiểu thuyết viết về những cô gái ngủ li bì”.

“Rồi họ tỉnh lại chứ”.

“Một trong số họ đã chết”.

Sau đấy, tôi không nói thêm câu nào. Tôi chỉ ngồi. Và tôi đã ôm lấy J. Rất chặt. Dường như J đã hôn tôi. Miệng tôi ấm hơn khi môi J kề vào. Hơi thở của J thấm vào tôi. Những ngón tay của tôi và J đan vào nhau, và bện chặt lại.

“Tối nay, em sẽ ngủ say” – J nói, rồi vuốt lên mặt tôi. J vuốt rất từ từ, dù thế tôi vẫn thấy rát vì những móng tay quá dài, cứng và sắc. Môi J đã gần kề. Tôi tránh nụ hôn đấy.

“Một cô gái nóng bỏng, và một chàng lùn phong lưu. Cuộc đời thật đẹp” – Lão già ở quầy pha chế rượu nói. Mấy người khách quanh đấy đến, gọi rượu, rồi về bàn. Một tên bồi bàn làm đổ rượu vào người một người. Một quả đấm, rồi thì tên bồi bàn đo đất. Người trong quán đã dìu hắn đi.

“Ông nên về ngủ đi” – J nói với lão bồi bàn.

“Một giấc ngủ sẽ quật ngã tôi ngay. Phải thức mà hưởng thụ chứ” – Lão pha chế rượu nói.

“Ông hưởng thụ được gì rồi” – J nói, và mở bao thuốc, rút một điếu. Một cái rút tay thật nhanh, lão pha chế đã có bật lửa và mồi lửa cho J.

“Phục vụ cho các cô gái” – Lão nói, và cười. – “Nhìn những đôi tình nhân âu yếm, uống một chút rượu. Cô nghĩ thú không?”.

Tôi giơ nắm đấm trước mặt lão pha chế. Lão nói “Một quả đấm, răng rụng, và tao sẽ đau. Tao sẽ đánh trả. Tao sẽ thua hoặc mày thua. Đời vậy mới thú” – Lão cười. Khách trong quán cũng cười theo.

Tôi kéo J ra khỏi quán. Trời tối, tôi phải về.

***

Một cốc sữa nóng vào sáng sớm sẽ giúp nàng tỉnh táo hơn. Tôi pha liền hai cốc. Nàng dậy sớm hơn tôi những mười lăm phút. Mười lăm phút sau, tôi vẫn thấy không nàng. Nàng không đáp lại tiếng gọi của tôi. Hôm qua nàng nói chóng mặt. Rồi nàng nôn. Sau đấy nàng vào nhà tắm. Lúc ra nàng vẫn chưa thấy khá hơn. Tôi bảo nàng nên đi khám. Nàng lắc, nói rằng muốn ngủ. Nàng nằm, rồi lại dậy. Nàng dùng thuốc ngủ. Một hai viên gì đấy. Nàng ngủ được. Bây giờ, nàng lại đang tìm chúng. Thuốc ngủ của nàng. Hộp y tế nàng lục tung ra. Bông, Oxy già, Panadol, rồi mấy lọ B1 đều bị tháo nắp. “Đâu mất rồi!” – Nàng nói, rồi mở hết ngăn kéo. Giọng nàng hoảng hơn. Lúc tôi lấy đi hai lọ thuốc thì vẫn còn một lọ nữa. Trong mớ hỗn độn dưới đất, tôi thấy lọ thuốc ngủ đó. Tôi đưa nó cho nàng. Và nàng đã gạt đi. Cú vung tay của nàng rất mạnh, và, lọ thuốc bay mất.

“Thuốc của em đâu!” – Nàng la lên, rồi chợt hụt hơi, và ngã xuống sàn.

Tôi đỡ nàng vào ghế. Sắc mặt nàng rất xấu. Mắt nàng lờ đờ. Mặt nàng xanh, gò má hốc hác như thiếu máu. Những viên thuốc ngủ. Nàng vẫn tìm chúng. Hôm qua nàng đã ngủ cả ngày rồi. “Ngủ thế thôi” – Tôi nói, thật từ từ – “Em đã quá lạm dụng thuốc rồi”.

“Không đâu. Em cần phải ngủ. Thuốc của em đâu?”.

“Em vừa ném chúng đi”.

“Không giống thuốc của em” – Nàng nói – “Chúng đâu rồi”.

“Ngủ thế chưa đủ sao. Nào, sáng rồi đấy, ăn sáng rồi anh sẽ dẫn em đi đâu đấy”.

Tôi ôm nàng. Hơi thở nàng yếu đi. Khi tôi ôm chặt hơn thì nàng giẫy mạnh, và thoát khỏi vòng tay tôi. Nàng đã ăn sáng, uống sữa theo đúng ý tôi. Và sau đó, nàng lên phòng và nói cần ngủ.

“Nếu em không đi cùng anh thì hãy đến chỗ làm”.

“Em đã bị sa thải”.

Tôi không hỏi thêm, dù nàng đang cố giải thích lý do mình mất công việc. Một lúc lâu, tôi không nghe thấy tiếng nàng. Chỉ còn lại tôi dưới này. Đã trễ giờ làm. Cốc sữa của tôi còn đấy. Nó đã nguội hẳn.

Rồi thì, hàng chục cú điện thoại gọi đến tôi. Nhiều cuộc hẹn của khách hàng, đối tác. Dì tôi một lần nữa gọi và kể với tôi về mấy tên du côn đòi nợ thuê. Nhà cửa bị phá, đồ đạc bị khuân trừ nợ, thương tích này nọ… Lúc này đây, tôi chỉ muốn ngủ một giấc.

Lúc sau, nàng xuống nhà. Nàng đã nghiêm chỉnh áo xống. Không trang điểm, chẳng đeo nữ trang. Nàng mang theo ví, nói sẽ ra ngoài. Nàng sẽ mua thêm thuốc ngủ. Như nàng nói, nàng chưa ngủ lại được. Tôi gọi nàng vài câu. Nàng cười đáp, rồi nói “Em sẽ về sớm. Em sẽ dọn nhà, giặt quần áo của anh và nấu cơm tối”. Thế rồi nàng đi. Nàng đến hiệu thuốc. Tôi chẳng gọi thêm tiếng nào dù chỉ để nàng quay lại nhìn tôi. Nàng vẫn rạng rỡ. Dù mặt nàng có xuất hiện những sẹo lồi, hay tàn nhang thì nàng vẫn là thần vệ nữ của tôi. Chỉ là da mặt nàng thô rám quá, hai mắt trũng sâu, khi nói luôn khó thở. Nụ cười của nàng như đóa hoa bị rút hết mật, bị tống vào tủ kính đen.

Điện thoại reo. Ôi, giờ tôi muốn đập béng nó đi.

***

… Mười một. Tôi nhẩm không sai. Mười một. Số mười một. Mười một công việc. Và mười một lần sa thải. Nàng chưa ổn định vào một nơi nào cả. Nhân viên bán hàng, phó nháy, trực điện thoại, lễ tân… Chẳng bao giờ nàng trụ quá một, hai tháng. Tôi từng giới thiệu vào nàng làm cùng cơ quan tôi. Một công ty về quảng cáo thương mại. Nhân viên in ấn, photo tài liệu, đánh máy hoặc trực thang máy. Một vài tuần, và chính tôi phải gật gù với quyết định sa thải nàng. Nàng đã ngủ trong giờ làm việc. Giấy tờ cháy khét vì kẹp dưới máy photo quá lâu. Bê trễ việc gõ lại văn bản bằng một giấc ngủ chừng mười lăm phút. Mười lăm phút, chỉ thế, và, công việc hỏng hết. Tôi không biết nàng có mang theo thuốc ngủ khi đi làm không. Có thể có hoặc không. Nàng không kể, và tôi cũng chẳng gặng hỏi. Một lần, tôi đã phải bồi thường cho cửa hàng bánh Nhật Bản, nơi nàng làm hàng chục triệu. Một giấc ngủ gật giữa giờ làm. Và chính nó đã kéo sương phủ lên nàng. Rồi, cũng chính nó chỉ lối để kẻ lạ hành ác. Tên đấy cuỗm đi hết tiền bạc ở quầy thu ngân. Điện thoại, cái iPad của nàng, rồi nhiều ổ bánh đắt tiền cũng bị lấy đi. Một nhân viên khác đã gọi nàng dậy- Tôi còn nhớ- Nàng chẳng hoảng gì. Những tiếng thút thít, tiếng gào rống, rồi hô hoán không làm nàng tỉnh ngủ. Tôi cược, nếu không một ai cuống cuồng như vậy, nàng sẽ lại ngủ. Mọi việc suôn sẻ khi tôi bồi thường mọi thiệt hại. Nàng bị sa thải. Tôi nghe người trong cửa hàng dặn phải trông chừng nàng tốt. Một nàng công chúa mơ màng. Ôi, nếu nàng say sưa vào một giấc ngủ kéo dài nhiều năm thì sẽ tốt hơn. Không con rồng nào canh chừng. Nhưng tôi sẽ đến, và đánh thức nàng bằng một cái hôn...

J chưa gặp nàng. Tôi cũng chẳng mong có cuộc gặp mặt giữa hai người. Ở quán rượu, hoặc ở bất cứ đâu không cấm uống rượu, thì tôi và J đều uống. Những khi nàng từ chối, hoặc làm tôi điên đầu bằng cách nằm câm lặng trên ra giường như một cái xác, tôi tìm đến J. Thật tồi nếu nghĩ J là sự giải khát tạm thời. “Anh có thể đến chỗ em, lúc nào cũng được…”- J nói với tôi. Còn tôi, đến chỗ J không phải vì câu nói đó. Chúng tôi đã có những cuộc say sưa cùng nhau. Không hẳn là sự thèm muốn nhục thể. Hai chúng tôi chỉ đang điên loạn trong cơn đói đã kéo dài nhiều thập kỷ. Đón nhận cơ thể nhau bằng những cái cắn xé, những cái hôn quá cuồng bạo đến bật máu, những cú đè nghiến, ghìm chặt. Sau đấy, J ôm lấy tôi mà ngủ. Còn tôi thức.

“Giờ này cô ấy có ngủ không?” – Tôi nói.

“Cho đến lúc này, trong đầu anh vẫn còn cô ấy” – J đáp. Mặt J vẫn áp vào ngực tôi. Miệng J mân mê đầu ti tôi như đứa trẻ khát sữa.

“Cô ấy chưa bao giờ gục vào ngực tôi cả. Đêm tân hôn. À, J có muốn nghe nữa không” – Một phút trôi đi. Tôi nói tiếp “Cô ấy rất đẹp. Khách khứa đều chúc phúc cho bọn tôi. Một đám cưới tuyệt nhất với người con gái tôi yêu. Đêm đấy, tôi đã có được cô ấy. Nhưng J này, liệu cô ấy có đón được cơn si mê của tôi không. Trong khi ngủ ấy”.

“Vậy là, cô ấy đã uống sẵn thuốc ngủ, rồi để mặc mọi thứ cho anh?” – J lên tiếng.

Tôi chỉ gật đầu. Không rõ J có dõi theo cái gật đầu của tôi không. Một phút nữa lại trôi mất. J ngồi dậy, rồi cứ trần truồng thế ngồi ở bàn. Chai vang đỏ được rót ra cốc. J hớp ngụm nhỏ.

“Em chưa bao giờ ngủ nhiều như cô vợ anh” – J nói.

“Tôi cũng chẳng ngủ được nhiều”.

“Ở bên anh thì em ngủ được. Một chốc, rồi em sẽ dậy. Anh còn nhớ bữa uống chia tay ở quán rượu nọ không. Anh đã say mà gục, còn em thì tỉnh lắm”.

“Tôi nhớ J đã gục trước mà”.

“Anh đã nôn phải không. Rồi còn khóc rất to”.

“J đã ngủ trước, và tôi không khóc, không nói gì cả!”.

“Được rồi, anh không khóc. Em đã ngủ, và dậy trước anh”.

J uống tiếp. Tôi nói thêm về nàng. Chẳng biết J nghe không, nhưng tôi vẫn nói. Tôi kể về mấy kỷ niệm giữa tôi và nàng. Ngày tôi mua tặng nàng sợi dây chuyền đính hồng ngọc. Một lâu đài cát thật lớn do tôi và nàng cùng đắp, nhưng thật không may, thủy triều đã táp sập nó. Chuyến du lịch Tuần Châu, tôi và nàng thuê riêng một du thuyền. Sóng lớn. Gió cũng lớn. Tôi cùng nàng đứng ở mũi thuyền. Một chốc, tôi tự dừng câu chuyện của mình lại. J vẫn ở đó. Vừa rót rượu uống, vừa nhìn tôi. Mắt J trầm ngâm, nhưng cũng mang vẻ mê đắm. Nếu nhìn vào mắt J, tôi sẽ chỉ thấy hình mình. Và sao vậy nhỉ, tôi chẳng muốn tiếp tục chuyện về nàng nữa. J vẫn im lặng. Rồi J uống rượu. Nếu còn thuốc lá, chắc J cũng châm một điếu. Tôi ôm đầu. Nghĩ ngợi một hồi, tôi lẩm bẩm cái gì đấy. Hết lẩm bẩm, tôi lại nghĩ về điều mình vừa lầm bầm ở miệng. J ho. Dường như là bị sặc rượu vì uống ngụm lớn, hoặc do trời trở lạnh trong khi J vẫn lõa lồ. Xuống giường, tôi mang theo tấm chăn mỏng và khoác cho J. Thấy như chưa đủ, tôi ôm J. Từ đằng sau, và bằng cả hai tay.

“Vòng ôm này ấm thật. Phải nó dành cho em không?”– J nói, và đôi tay tôi nới lỏng như sẵn sàng rụng khỏi vai.

Điện thoại đổ chuông. Tiếng réo từ túi cái quần ka ki treo đầu giường. Nhạc vang ngắn, rồi tắt. Một tin nhắn, một cuộc gọi vội, hay đơn giản chỉ là nháy máy. “Anh phải đi!” – Tôi nói, rồi mặc lại quần áo. J nhìn tôi, rồi lại ho. Tôi nhận ra J đang giả vờ. Lúc ra cửa, tôi thấy J rời khỏi bàn. J đến cái tủ nhỏ trong phòng. Mở một ngăn kéo.

Chưa lúc nào tôi thấy nhà mình bừa bộn thế. Các tủ bàn bị đổ sập, đè lên nhau. Sách báo bừa bộn dưới sàn. Đèn phòng khách vẫn bật. Bát đĩa, rồi hai cốc sữa trên bàn phòng khách còn đấy. Hiện trạng như một ngày trước, lúc tôi ở nhà. Bây giờ khác hơn, vì có bụi bẩn, đáy cốc có kiến, và có mùi lên men. Tôi gọi nàng từ tầng dưới. Nàng không đáp. Tiếng gọi thứ hai vừa dồn lên cổ thì tụt đâu mất. Đã chiều muộn nhưng ngoài trời vẫn sáng. Nắng còn rọi. Mặt trời đã nguội lửa. Khi khí nóng kiệt quệ, mặt trời sẽ rụng xuống biển Tây. Tôi bật sẵn đèn. Chỉ đèn cầu thang. Rồi tôi lên phòng ngủ. Trước đấy, tôi thấy những lọ thuốc nằm lăn lóc dưới sàn. Thuốc cảm, hoặc thuốc hạ sốt. Đi mấy bước, tôi lại trở xuống. Tôi đến chỗ J.

***

“J đang làm gì!” – Mỗi lần gặp J tôi lại hỏi thế. Tôi không nhớ J trả lời thế nào. Cũng có thể J chẳng nói gì, còn nếu có, thì tôi quên rồi. J không có nhà riêng. Chỗ J ở chỉ là một nhà thuê, giá bèo bọt dù nội thất cũng tiện nghi và ở mặt đường. Mấy bộ quần áo J mặc khá bắt mắt. Có váy, có áo xẻ, có bộ cánh kiểu Pháp. Chỉ là hàng chợ, vì chất vải quá thô và xuềnh xoàng. Chắc J mua nó ở chợ đen hoặc một cửa hàng thanh lý. Chẳng thấy J nhắc về công việc hiện giờ. Tôi đoán J đang thất nghiệp.

Tôi từng nghe J kể về nhiều mối tình. Năm hoặc sáu gì đấy. Thời tôi làm cùng, J đã có một chàng trai bên mình. Mối tình đấy chẳng kéo dài lâu. Tôi vẫn luôn hỏi J rằng “Thấy sao sau mỗi lần kết thúc một mối tình” – “Uống rượu cả chai! Chẳng đau đớn gì đâu, chỉ là một bữa rượu tống tiễn”. Tôi vẫn nghĩ J đùa, nhưng không. J không đùa nhưng cũng chẳng nói thật.

Quán rượu này tôi chẳng muốn quay lại. Thế nhưng J đã có yêu cầu. Rằng phải đúng quán này. Đúng chỗ sát tường, nơi nhìn được ra quầy rượu. Ngày hôm nay quán không đông lắm. Cái lão pha chế rượu luôn cố bắt chuyện với J. Nụ cười trồi hết răng làm tôi thấy ớn. Miệng gã luôn bô bô những điều khiếm nhã. Nhưng rồi gã chẳng làm gì hại đến J. “Rượu nào cũng được” – Tôi nói.

J chọn một chai rượu không mác. Lúc uống tôi mới biết chỉ là Uýt ki pha tạp.

“Uống say sẽ dễ ngủ hơn đấy” – J nói.

“Mong là như thế” – Thực ra tôi chẳng mong thế dù lúc này cơ thể tôi đã bải hoải vì thiếu ngủ.

J định nói gì đấy. Tôi không định hỏi. Chúng tôi im lặng. Chỉ chai rượu là vơi đi. Lúc trước tôi có nhận được mấy tin nhắn từ chỗ làm. Một cộng sự đã quở trách việc tôi bỏ làm. Hôm đấy, tôi được phân đi gặp một đối tác người Nhật. Dù đã có người thay tôi nhưng vì không rành việc, nên đã không kí được hợp đồng. Tôi cần phải kiểm điểm. Trong danh bạ, tôi lục thấy những cuộc gọi của dì. Nàng không gọi, nhưng đã nhắn tin. Tôi không nhớ tin nhắn đến lúc nào, chỉ biết nó có trong máy. “Em đã mua được thuốc…” – Tôi chỉ nhớ đến thế. Đúng hơn, tôi chỉ đọc đến đấy. Một cái dốc chén. Rượu chui cả vào họng. Vì uống gấp, tôi gần như sặc, nhưng rồi cũng nuốt hết vào bụng. J nhìn tôi. Tia mắt này, tôi không lý giải nổi. Chẳng buồn, chẳng vui, không trầm tư, không hờn dỗi, cũng chẳng giống đang phân tâm vào một ngoại cảnh trong đầu. Tôi muốn hỏi J quá. Nhưng thôi. Lúc này bọn tôi đang uống rượu kia mà. Xung quanh nhiều cặp mắt có ngó vào, hoặc không. Tên ria mép có đến không, và có thấy J không? Rồi lão pha chế rượu nữa? Nếu một cái ôm chặt, có thể làm ấm hơn thì tôi và J sẽ tìm đến nhau. Lúc J ngáp, tôi la lớn. J hỏi, và tôi lắc. Rượu rót tiếp.

“Lúc anh gọi, em còn chưa ngủ đâu” – J nói. Tôi định nói gì đấy, nhưng lại thôi. J nói tiếp phần của tôi. Điều J nói làm tôi chú tâm ngay. “Anh sợ đúng không? Khi gọi đến ba tiếng mà em chưa dậy. Em chẳng ngủ. Dù lúc dựa vào anh, em muốn ngủ thật”.

“Sợ gì chứ. Chỉ là…”.

“Chỉ là anh sợ thôi”.

Một lúc, J nói “Em sẽ chẳng giống cô vợ ngủ của anh đâu. Em đâu có nghiền Benzo”.

“Gì cơ?” – Tôi hỏi. J nói “Lọ thuốc ngủ mà anh đưa em. Anh lấy của vợ phải không? Thuốc trong đấy là Benzo”. J chợt dừng, rồi chợt tiếp tục. “Anh yêu vợ mình phải không. Dù anh không gọi tên, nhưng em biết anh đang gọi cô ta. Em nhớ mãi vẻ mừng rỡ của anh khi em tỉnh dậy. À không, khi vợ anh tỉnh dậy. Chỉ là…” – Tôi chỉ nghe đến thế. J gục xuống. Đầu J gối lên khuỷu tay. Tóc J xõa xuống. Lúc này, cũng như nhiều năm trước. J ngủ, còn tôi thức.

Tôi không định đánh thức J. Chai rượu hết rồi. Tôi không gọi thêm. Lúc bồi bàn nhìn tôi, tôi lắc ra hiệu đã uống đủ. Những người phía bên kia đang gọi rượu. Một số tay bợm lăn lóc dưới sàn, dựa vào tường mà ngáy. Tôi dựa tường, rồi lại nhỏm dậy. “Cũng chỉ là cô ấy thôi” – Tôi nói – “J ơi!” – Tôi gọi, và tôi khóc. Chẳng biết mắt tôi có tuôn lệ không nhưng tôi đang khóc. “Nàng ngủ suốt, kể từ hôm đấy” – Tôi lại nói – “J ơi! Tôi tìm ra nàng trong căn phòng đủ loại đèn. Một cái phòng lộn xộn, cứ như nhà kho. Đèn nhiều quá, J ơi. Mấy mảnh áo, khuy áo. Chúng nhàu nhĩ, tứ tung khắp nơi. Cái thắt lưng, rồi quần. Tôi thấy máu nữa. J biết không? Tôi hoảng lắm. Rồi tôi thấy nàng ở trong xó. Nàng nằm đấy. Không thấy nàng thở, một nhịp run cũng không. Mắt nàng mở trừng như cá chết. Người nàng lạnh lắm. Rồi nàng nói với tôi là vuốt mắt cho nàng. Tôi làm theo, nhưng mắt nàng vẫn bật mở như lò xo. Tôi đã che mắt nàng lại. Vẫn Thấy, nàng nói thế J ạ. Ôi, từ đấy nàng thành con tằm ngủ…”.

Dường như tôi đã ngủ gục. Tôi nói quá nhiều hoặc khóc quá nhiều. Có thể lắm, nếu tôi đã gọi thêm một chai và nốc một mình.

***

Khi tỉnh giấc, tôi biết mình đã ngủ. Vẫn quán rượu, vẫn chỗ này, vẫn cái bàn còn vỏ chai, và cốc. Không thấy J đâu. Tôi nhìn quanh, vẫn không thấy J. Tôi cố nhớ nhưng không được. Lúc ra quầy thì người ta bảo J đã thanh toán rồi. Thế nghĩa là J đã đi rồi.

“Cô ấy thương mày lắm đấy” – Lão pha chế vỗ vai, rồi bấu ngón tay, hồ như muốn tôi đứng lại.

“Sao biết!” – Tôi nói.

“Lúc mày ngủ, mày rên rỉ ghê lắm. Cô ấy ôm mày, xoa đầu, lưng, hôn trán rồi hát ru. Cứ như mẹ hiền”.

“Thế sao”.

“Cô ấy bảo là cô ấy tỉnh ngủ rồi. Còn nhắn lại với tao bảo mày dậy đi”.

“Mày này! Tao tưởng tao thức, hóa ra tao lại ngủ. Thế theo mày tao thức chưa, hay còn ngủ?” – Tôi không đáp lời lão. Vì tôi đi rồi. Còn lão, vẫn lèm bèm đằng sau. Đúng thật lão ta già quá rồi.

***

J thức, còn tôi ngủ?

***

Một hiệu thuốc còn mở. Tôi vào và hỏi về Benzo. Bà dược sỹ nheo nheo mắt rồi hỏi về đơn thuốc. Tôi nói không có. Rồi bà ta cũng bảo không có. “Thế còn Benzo?” – Tôi hỏi lại. “Không có đơn kê tôi không bán. Mà cai, rồi bỏ luôn đi. Chẳng tốt lành đâu”.

Tôi đi vài bước, nhìn quanh và cố nhớ đường về nhà.