Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Những Bài Thơ Mới Của Nguyễn Hoàng Anh Thư

Chúng tôi nhận được khoảng ba mươi bài thơ do một người bạn của Nguyễn Hoàng Anh Thư chuyển đến. Đây là những bài thơ mới viết của chị.

Nguyễn Hoàng Anh Thư hướng về sự chia sẻ và đối thoại trong thơ. Con người chỉ có thể sống sót và lớn lên trong quan hệ với người khác, chịu ảnh hưởng của xúc cảm của người khác và chiếu ngược trở lại ánh sáng của tâm hồn họ lên chúng. Trong một xã hội thiếu tự do, sự đồng cảm sẽ bị thương tổn nhiều nhất, sớm nhất, dẫn tới sự không khoan dung và lòng thù hận. Thơ Nguyễn Hoàng Anh Thư chống lại điều ấy, bằng cách kêu gọi trước hết sự hiểu biết chính mình, đi ngược những nguồn cội của xúc cảm, tìm ra tiếng nói chung. Thơ trữ tình của chị không phải chỉ là sự bày tỏ mà còn là hướng tới việc giải thích và lời kêu gọi, niềm vui tựa vào hạnh phúc của kẻ khác. Mặt khác, với cái nhìn điềm tĩnh, phong cách châm biếm, thơ chị là sự phê phán xã hội, sự phân tích sáng tỏ các tình huống. Lòng thương cảm là kết quả cuối cùng của sự chia sẻ và phê phán này. Đôi khi thấp thoáng bút pháp hậu hiện đại, thơ Nguyễn Hoàng Anh Thư vẫn đứng vững trên niềm tin về những mục đích mà thơ ca theo đuổi: cái đẹp, tự do, lòng nhân ái.

Sống và làm việc ở Huế, chị chú ý đến những chi tiết trong cuộc sống hàng ngày, sinh hoạt địa phương, nhưng cũng gợi ra những vấn đề rộng lớn của đất nước, sự hủy hoại văn hóa và môi trường, một thế hệ lạc phương hướng. Tuy không phải khi nào chị cũng có thể tránh được lối nói mòn cũ, Nguyễn Hoàng Anh Thư sở hữu một ngôn ngữ mới mẻ, tự nhiên, gần như không cần chuẩn bị, có thể chạm đến nhiều đề tài, hài hước trào lộng. Trong khi khai phá các thể nghiệm, thơ dung chứa khát vọng đương thời.

Văn Việt trân trọng giới thiệu.

1. Lối thoát

 

Tôi sẽ chỉ cho bạn về lối thoát bí mật
Tôi đã cất giấu trong mùa hè
Nơi khu vườn của ngoại tôi, dưới gốc cây trứng cá
Những mùa hè êm đềm mắt nhung trong những chậu cây thược dược đỏ
Và những buổi sáng sương rưng rưng
Tôi rất nhớ những câu chuyện của ông lão mù hát rong
đã bị lấp vào ở đó
Theo gót chàng Asin tôi thở
Có cô bé cười giữa chấp chới gươm đao
Bầu trời lúc ấy có nhiều sao lắm là sao
Một ngôi sao ước
Một ngôi sao mơ
Một ngôi sao sợ
Một ngôi sao hãi
Một ngôi sao rụng
Một ngôi sao rời
Một ngôi sao rong chơi
Một ngôi sao thích đọc thần thoại rồi vụt sáng cười ngô nghê đến lạ
Rồi mất hút dưới gốc cây trứng cá

Bầu trời hôm nay không sao
Tôi sẽ chỉ cho bạn về lối thoát bí mật
Tôi đã cất giấu trong mùa hè

 

2.Chạm vào bóng tối

 

Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện
Dài một thế kỷ chênh vênh

Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng
Từ lời Hải Hạc sầu bi

Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói
liệt từng lớp đau thương
Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát
Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô

Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ
Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng
Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói
Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện

 

3.Sự im lặng

 

Người đang truy điệu sự im lặng
của thế giới tôi
một bông hoa đang khát
không thể cất lên tiếng nói
người có truy điệu thế giới tôi
nhớ leo lên từng bậc tam cấp
ngước nhìn thế giới tôi
trước khi sự im lặng ngã màu

Có điều gì đó đang truy điệu
sự im lặng đang truy điệu tôi
tôi đang truy điệu sự sợ hãi
trước khi sự sợ hãi ngã màu
như củ khoai tây vừa gọt trong nhà bếp

Sự im lặng đang chảy ra từ ô cửa nhỏ
sự im lặng chảy ra từ những cái chuồng có những song chắn nhỏ
tôi không cấm được nụ cười
tôi không cấm được nước mắt
sao người truy điệu sự im lặng của tôi?

 

4.Gương mặt người đàn bà chính chuyên

 

Người đàn bà tự vẽ cho mình gương mặt là những vòng tròn
những vòng tròn móc nối nhau trong lòng đường
lòng đường cứ lòng vòng lòng vòng qua các ngõ hẻm
người đàn bà luôn dừng lại ở các ngã ba, ngã tư hay ngã năm đèn đỏ
ngã năm đèn đỏ người đàn bà vẽ cho mình từng vòng tròn chính chuyên
những vòng tròn chính chuyên cứ dầm mưa dãi nắng như từng ổ gà ổ voi dùng dằng giày xéo dưới những đế giày hay những cái bánh xe lăn lăn vô tình
những cái bánh xe lăn lăn vô tình đi qua xuân hạ thu đông, mấy triệu năm trước khi nàng Eva đặt chân vào địa đàng, có lẽ
người đàn bà chính chuyên có thể nghe được tiếng nói nhấp nhô trong chiếc bóng của mình
người đàn bà chính chuyên không thở, như chiếc bóng ngày ngày lắng nghe tiếng nói của mình trong vách
một ngày tiếng bóng bất ngờ lặng thinh
người đàn bà chính chuyên lên/xuống/vào/ra tìm
từng vòng tròn thụt lùi
ngã năm, ngã tư, ngã ba, ổ gà, ổ voi, ngõ hẻm, lòng đường, nắng mưa
cứ lòng vòng lòng vòng hơn con số ba vạn sáu ngàn ngày
người đàn bà soi vào mình giữa chợ
tìm kiếm
từng gương mặt lòng vòng lòng vòng những ổ gà ổ voi con đường ngã năm ngã tư ngã ba
bất tận

 

5.Thi sỹ

 

Khi nỗi cô độc đã không còn thú vị
đêm nay
sự cuồng nhiệt không còn treo trên ngọn trăng lạnh buốt
đêm nhấm nháp nhau
đuổi từng nỗi buồn chạy trốn
gã thi sỹ thôi không làm thơ
gã thi sỹ thôi không mộng mơ
duỗi dài bàn tay từng níu vào chợ tình mê điếng
bàn tay tê điếng
gã thi sỹ thôi không làm biếng
duỗi/co, co/duỗi từng con chữ từng dùng tán gái
ngày thi sỹ vật vờ ngủ ngái

Khi nỗi cô độc đã không còn thú vị
đêm nay
sự cuồng nhiệt không còn treo trên ngọn trăng lạnh buốt
gã thi sỹ thôi không còn nhìn đời dưới ánh trăng nghiêng nghiêng
gã thích thú song hành cùng đêm tối

Khi đêm tan chảy vào vạt áo gã điên
gã nhầm tưởng hạt sương rơi vỡ
gã níu vào đêm
hỏi phiên chợ tình được bắt đầu từ bao giờ
nơi ấy bây giờ có nhiều ánh mắt trẻ thơ
ánh trăng thôi không còn nghiêng nghiêng
gã thích thú song hành cùng với đêm tối

Như chiều nay gã đã không còn chờ đợi ánh trăng nằm nghiêng nghiêng
gã song hành cùng với đêm tối

 

6.Niềm tin

 

Khi bạn nói với tôi về niềm tin
Có thể điều đó được phát ra bằng thứ thanh âm của chiếc lưỡi
Một chiếc lưỡi làm bằng lý thuyết dẻo như mủ cao su đã được nấu lại
Những niềm tin đàn hồi

Tôi cũng thường nói với tôi về niềm tin
Trên chiếc lưỡi cứng như tấm tôn cắt vào thân cây cao su
Và mỗi đêm chiếc lưỡi chảy
Từng giọt lý thuyết sền sệt như thứ mủ trắng chưa kịp đông lại
Từng niềm tin đông cứng

Có thể bạn từng cho tôi niềm tin
Bằng những thanh âm trên chiếc lưỡi thật mềm
Có thể một ngày chiếc lưỡi biến dạng thành chiếc xẻng
Xúc niềm tin tôi mai táng
Nên khi tôi nói được với bạn về niềm tin
Là lúc chiếc lưỡi của tôi sẽ được đào lên từ nấm mộ

 

7.Cuộc sống

 

Khi bạn nói mỗi người có
một con mắt
là bạn đứng trên cây

Khi bạn nói cây chỉ có
một cành
là bạn nhìn từ đôi chân

Khi bạn nói bạn chỉ có đôi chân
là khi bạn nhìn bằng sự tê cứng

Khi bạn nói bạn chỉ còn sự tê cứng
là bạn nhìn bằng cả hình hài

Khi bạn nhìn bằng cả hình hài
bạn còn lại sự rỗng không

Khi bạn nhìn mình bằng sự rỗng không
bạn sẽ thấy thiền duyên đi qua nó

Khi bạn thấy thiền duyên
bạn đã nhìn mình bằng cả trái tim

Khi bạn nhìn mình bằng trái tim
bạn sẽ thấy tình yêu ở đó

Khi bạn nhìn mình bằng tình yêu
bạn sẽ thấy cuộc sống rực màu ngũ sắc

 

8.Đi tìm Mưa

 

Cô gái bước lên từng bậc thang âm
Nơi lầu Bình Yên gần cuối góc đường Đoàn Thị Điểm
Cô muốn ghi chép từng giọt cafe Mưa
trước khi mùa bông sầu đâu nở
Cô gái đi tìm mưa
Mưa ở đường phượng bay
Mưa trôi theo tiếng chuông Cyclo ra Thượng Tứ
Tháng ba này có mùi sương tang trắng
Mưa tách cô ra
Và ngửa cổ
Uống
Cô chui vào Mưa
Uống từng giọt nắng giấu trong chiếc áo ấm có màu be sáng
Thèm được chơi trò đuổi bóng
Mưa tách cô ra
Và ngửa cổ hát
Cô uống mưa
Tháng ba mùa này vẫn mùi tang trắng
Từng cái tên nằm trọn trong giọt mưa
Từng con số nằm trọn trong giọt mưa
Từng gương mặt xoay tròn trong giọt mưa
Thời gian nằm trọn trong giọt mưa
Rớt rớt
Mưa tách cô ra
Cô đi tìm Mưa
Mưa đi tìm cô
Uống từng giọt buồn giấu trong cuốn sổ cô vừa ghi chép

Mưa bước lên từng bậc thang âm
nơi góc lầu Bình Yên gần cuối đường Đoàn Thị Điểm
Như những kẻ thích đuổi bóng
Mưa tách cô ra
Giọt giọt
Từng sợi tóc
Tan
Trong màu Bình Yên cô hát

 

9.Nơi thuộc về nỗi nhớ

 

Ốc ma đang bò lên cành họa mi
em xin chiều cất tiếng nói
để ngày đỡ sợ vu vơ
còn lại gì cuối tàn mây vừa biến mất
trước chậu cây con ốc ma vẫn đang cố nhoài người lên hái nhánh cúc họa mi
ngày không tiếng vọng trong chiếc vỏ
khi em cố gửi nỗi nhớ về với sông
có thể sông chưa bao giờ kể em nghe về điều phiền muộn trong màu xanh diệu kỳ của gió
và anh chẳng thể là sông
nên tình yêu không phải là sự xếp đặt của loài rong rêu
bám trong nỗi buồn của đá

Em đã mơ mình mang đôi mắt có màu của gió
để học điều bao dung
để khi em mở mắt ra
thế giới đã là của em trong một ngày khác
như khi em tung hứng đồng xu
trí nhớ về hình hài đêm vẫn còn rất rõ
trước/sau/phải/trái/đúng/sai/thời gian/kết thúc.../...
em sẽ lưu lại những ngôn từ lặng im bí hiểm
như một bài thơ
ở nơi thuộc về nỗi nhớ
mình lại thử nhớ nhau hơn, thêm lần nữa, có thể từ giấc mơ
bởi anh chẳng thể là sông
và đôi mắt em chẳng thể mang màu xanh diệu kỳ của gió
ngày mai, có thể đồng xu vẫn còn đặt đâu đó
như em thấy từng hình hài của đêm
trong yên lặng

 

10. Chiều, màu cafe Rhum

 

Em cắm bông hồng thủy tinh trong chiếc ly màu cafe Rhum váng vất
phố say
em không đưa tay ngắt lá
mùa thu rụng mấy mươi năm
bữa qua mây không ghé đến đây ngồi
em không đưa tay hứng vội
những cảm xúc thủy tinh
những cảm xúc khô cứng
xin người đừng nói con đường xa hơn

Chiều màu cafe Rhum, lên men đến tối
từng vụn vỡ thủy tinh
bệt bệt bức tranh mang màu tóc người đàn bà đã cũ
từng sợi tóc màu đã cũ
người đàn ông không đưa tay hứng vội
mùa đông giọt mấy mươi năm
đang vơi trong ngón tay xoắn hình chuông gió
năm ba điều lợn cợn
năm ba điều váng vất từ hôm qua, phố, ai ngồi
từng sợi tóc màu có cũ
lời hát nhớ đến cháy khô

đừng bật đèn lên
sẽ nghe bạn, tôi đeo kính râm trong đêm ăn xin hạnh phúc(*)
tiễn biệt ngọn hồng vừa tắt
trong những chiếc ly hôm qua có mùi nồng chua
đêm không đưa tay hứng vội
mùa đông hôm nào đã cũ
giọt
từng vụn vỡ thủy tinh
từng sợi tóc màu đã cũ
chảy qua chiếc ghế trống không

(*)Ý thơ Ly Hoàng Ly

 

11. Không phải cho Giôn- xi

 

Khi bạn đã nhận ra, không phải điều sai lầm từ phía cửa sổ
không phải từ những nhánh cây thường xuân
không phải lời trong đôi mắt im lặng
không phải những thầm thì mọt rỗng
bạn sẽ thấy áo quần và đám đông
nhàu úa trong cơn mê sảng của lũ chuột
đi, đi
chúng đang đi và rất lả lướt
bạn sẽ thấy những lời nói ghì sát nhau, những màu sắc ôm lấy nhau
đi, đi
nhớp nháp trong bóng tối
bạn sẽ nghe được tiếng còi tàu lướt sóng đôi trên đường ray
vô tận
nếu bạn bẻ gãy
từng âm thanh sẽ vụn vỡ như tiếng kim đồng hồ
tích tắc
bạn sẽ phải quét dọn hàng ngày
những mẩu thời gian thừa thải

Và bạn đã nhận ra, không phải điều sai lầm từ phía cửa sổ
hãy để chúng tự do
như đôi mắt, đôi tai của chúng ta
đi băng qua mà không cần khép mở

 

12. Ăn Tóc

 

Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tóc
Cho đến khi cô nhận ra
Cần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinh
Bởi chúng quá hẹp và mắc vướng
Cô bắt đầu tập ăn tóc
Cô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưng
Cô ăn mỗi ngày
Chúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giòn
Chiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chết
Chúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộp
Chúng có mùi vị của thời gian hơi chua
Thời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trước
Khi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo đi
Cô chẳng nhớ được gì
Nhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gì
Bởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họng
Và đau đến buồn nôn
Từng cơn buồn nôn khó chịu
Từng ngọn tóc đã rối và mắc vướng
Vào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹ
Cô vẫn đang ăn
Những sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽo
Ăn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơn
Cô vẫn đang ăn
Cho đến khi cô biến thành đất để được ăn tóc mãi mãi

 

13.Tháng tư nhìn người ta yêu nhau

 

Tháng tư người ta vội vàng yêu nhau
Như lũ dơi không ngủ ngày mà ríu rít
Tiếng thở dài hang động
Tháng tư nhìn người ta yêu nhau
Qua từng tiếng thở ngọt ngào của lá
Để thấy cuộc đời trong xanh hơn
Tháng tư em không còn hát lời tình buồn nhẹ trên gót hài xanh
Sao đành quên lối cũ
Người yêu nhau không có tội
Sao nỡ trách mình tháng tư
Tháng tư người không hát câu quan họ
Sao nỡ cùng nhau nằm trọ dưới đồi thông
Tháng tư em rũ sương trắng mênh mông
Đi qua cửa thành là lạ
Tìm hoài câu chuyện cổ tích về chiếc lá
Mùa thu đã không ghé ngang đây
Ngày tháng tư phố giăng thật nhiều mù mây về câu chuyện chiếc cầu bị gãy
Mùa xuân đành dừng lại
Tháng tư đường phố dài rộng mê mải
Nhớ nhắc người thắp một nén nhang
Tháng tư ai hát mà nghe xoáy vào lòng sông sâu
Màu hoa trang trắng
Người yêu nhau không có tội
Sao tìm hoài câu chuyện dưới sông sâu

 

14. Hình Oval

 

Như làn hơi
bạn thở
có thể là hình oval
như quả trứng hai chiều
trên mặt phẳng
đàn ông và đàn bà
lồi lõm
trên chiếc bàn của cuộc họp

Và trong định nghĩa
gương mặt hình trái xoan tuyệt đẹp
bạn đã có hình oval
để dành bù trừ cho cho điều thừa hoặc thiếu
nhỡ
chẳng thấy mặt trời sau đám mây mù

Và hình oval bạn nhìn thật rõ 
sáng nay
trên khuôn ảnh từ tấm bia mộ người


 

15. Bên trong ấy có gì?

 

Trong ngôi nhà của nhà thơ
Những sợi chỉ thơ đang khâu từng con hẻm nhỏ vòng vèo để nới rộng mái nhà
Những sợi chỉ thơ đang khâu lại căn phòng nóng bức
Những bài thơ phồng rộp
Đang cố khâu lại màn hình điện thoại samsung bị vỡ nát
Rất nhiều mối tình đang chờ sự cảm ứng
Bên trong ấy có gì?
Những đôi môi phồng rộp
Làm thơ thật sốt ruột

Trong ngôi nhà của nhà thơ
Có ánh trăng lạnh vừa mới chết
Những ngọn đèn vừa đủ mờ
Để thấy
Bên trong ấy có gì?
Nhiều giấc mơ đang bị co rút
Nhiều giấc mơ bị rữa nát
Tôi ngồi cúi xuống hốt ánh trăng đổ vào tán lá
Từng bông trăng nở
Trắng như hoa nguyệt quế

Trong ngôi nhà của nhà thơ
Sáng nay
Có rất nhiều bài thơ đã bị chết cóng
Hôm qua bài thơ ấy nghĩ gì?

 

16. Chẳng có gì để lựa chọn

 

Chẳng có gì để lựa chọn
Khi đêm đã bện chặt giấc mơ của cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi
Chẳng có gì để lựa chọn
Tôi không muốn nhìn lâu hơn vào mắt của em
Chúng như là đêm
Đang gào thét
Rõ ràng là chúng cố tình xô lệch
Nụ cười em
Rơi
Trong những ngã tư bóng tối
Em còn nhớ được gì về đôi tay thắp nến
Lung linh
Chẳng có gì để lựa chọn
Khi tháng tư vội vàng đổ dốc
Tôi chẳng lựa chọn được gì trong từng câu thơ của Tagore bị dập nát
Tứa mùi cánh hoa hồng
Tôi chẳng lựa chọn được gì giúp em
Đêm nay
Ngoài những câu thơ Kahlih Gibran và nụ cười đã vỡ

 

17. Cho ngày anh không thể hát

 

Tháng tư đổ bên lề câu chuyện cũ
Người sợ khóc mùi thuốc súng bay về
Ngày không gió phố bụi mù đôi mắt
Tháng tư đen lắng trong tách cafe

Đường hoảng hốt rợp đầy màu xanh đỏ
Hạnh phúc ôi mảnh đạn lạc ly tan
Người cuống cuồng đánh rơi phần máu thịt
Quê hương ơi có ôm trọn thân ai

Ngày anh hát níu mây trời xanh ngắt
Hát em nghe hết mấy khúc tiêu tương
Gã lừng khừng tóc phủ gầy áo bạc
Ngày hôm ấy mộng là anh như mây

Tháng tư ấy chuyến xe không về bến
Quán buồn tênh đành khách lạ xứ người
Anh chơ vơ giữa ngày buồn không hát
Giọt nước mắt kể từ đó đơn côi

Tháng tư ấy anh buồn nên chẳng hát
Khúc tiêu tương từ ấy rũ bên trời

 

18. Siêu âm 4 chiều, cho tình yêu

 

Sự im lặng đang treo trên những ngày cuối cùng của tháng hai này
khi con số 100 chưa dừng lại ở tờ phiếu hẹn
tình yêu và giới tính
bị dị tật ở đám đông

Sự im lặng đang lưỡng lự trên những giờ cuối cùng của buổi chiều này
từng ngón tay đang chuyển động trên bàn phím
từng vòng xoay
của hoàng hôn
đang nằm trên đỉnh núi

Và lời khuyên của hoàng hôn nói
đừng buồn
đừng đau thắt trong cái dạ dày
của bạn
sự chờ đợi cho điều có thể giới hạn
khi ánh mắt đi lạc vào nhau
để biết rằng cuộc sống có vô vàn điều không chắc chắn

Siêu âm 4 chiều, cho tình yêu
vào sâu nội thất của trái tim
để thấy sự khác biệt tinh tế giữa ngày
và đêm
sự kết hợp của linh hồn
và bạn nhận ra rằng tình yêu là không chỉ là một mong muốn
một cảm giác bình an
những nụ hôn không phải bắt đầu hợp đồng
cho cuộc sống
bởi những cảm xúc không bao giờ biết hứa hẹn

Từng vòng xoay của đêm
định vị
những sợi dây lí trí có thể bật ra rất dài
khi bình minh định dạng cho niềm hạnh phúc mới
bỏ quên đêm
trên giọt sương lấp lánh

 

19. Những chú ve non

Tôi sẽ không bao giờ nhắc lại
Khi mùa xuân vừa thoát xác trên những thân cây
Những chú ve non vừa mở mắt
Nhìn linh hồn thật xanh trên nhánh lá
Vào mùa hè này
Tôi sẽ không bao giờ muốn nhớ lại
Những chú ve non nhốt mình mười bảy năm
Để bước vào mùa hè trong những chiếc đĩa thơm sặc mùi sả ớt
Người người hát hát
Trong đám tang của những chú ve sầu

Mùa hè này
Có phải bạn vẫn đang rất muốn bay
Từng giấc mơ rất mỏng như đôi cánh
Giữa bầu trời thật nhiều mây trắng
Và bạn sẽ đi
Bằng những đôi chân
Trên đám mây thật nhẹ nhàng, mềm mại và ấm áp
Bạn sẽ cuộn tròn và hát
Từng điệp khúc màu phượng cháy rộn ràng
Chúng ta hãy cùng bay một vòng quanh trái đất

Mùa hè này
Tôi vẫn rất muốn nhắc lại
Những nỗi buồn muốn cưa cụt bàn tay
Những nỗi buồn muốn cưa cụt chiếc lưỡi
Những nỗi buồn không bao giờ thoát xác
Những tội lỗi đã kéo dài hơn mười bảy năm
Những tội lỗi đã đi dài hơn mười bảy kiếp
Những tội lỗi không kịp đi qua mùa hè để nhìn mắt phượng đỏ máu

Tôi sẽ không bao giờ nhắc lại
Khi mùa xuân vừa thoát xác trên những thân cây
Những chú ve non vừa mở mắt
Nhìn linh hồn thật xanh trên nhánh lá
Nhìn những xác rỗng của linh hồn

 

20. Gương mặt mùa đông

 

Phố hôm nay trở mình
trong mùi ớn lạnh giữa mùa xuân vừa mới chớm
vẫn còn ngan ngát xanh
Người vội treo sau cánh cổng
gương mặt mùa đông ê buốt
rồi bỏ đầy chiếc bình những con hạc gấp sâu mùa xuân trước
trên cánh tay vẫn còn đượm màu rượu vang, lửa, hay như màu nhựa xủi lên từ đống củi
rực cháy đam mê

Gương mặt mùa đông bắt đầu treo lên sau cánh cửa dài lê thê
Sự im lặng đang diễn ngôn về những điều tình yêu quy ước
trong đôi mắt treo ngược hoàng hôn

Gương mặt mùa đông bắt đầu tập nói
những tiếng ê a mệt nhọc trên đầu môi
không phải khởi từ nỗi buồn của lũ dơi, tình yêu ngủ ngày bay đêm
hay sự sầu muộn đang lên men rượu
và người đang lẫm chẫm đi trên cánh đồng mọc đầy cỏ xước

Gương mặt mùa đông được treo lên trên con đường ngập nước
tìm đóa hồng vàng thất lạc
đang đổ dài những chấm nhỏ bình minh đang treo ngược ở nhánh cây
như mái tóc em đang đổ xuống
những sợi dài vô tận nỗi buồn

Gương mặt mùa đông đã được treo lên
đang viền khung bằng những dòng hồi tưởng
lấm nhòe cơn mưa
như sáng nay,
muối mặn gừng cay ướp phố
thấm từng gốc cây già
ngã ba Thượng Tứ người đợi tiếng leng keng cua gấp của những chiếc xích lô
chở phố trôi đi

 

21. Phỏng đoán

 

Cô đọc câu chuyện về nhà thơ Seamus Heaney bị đột quỵ
Lúc ấy ông từng khóc như trẻ con
Ông ấy có cảm giác hai chân mình xoắn lại
Và khóc ầm ĩ gọi cha đến
Lúc ấy ông vừa tròn bảy mươi
Có lẽ thời gian bốc đồng đi ngược lại một con số thập phân
Hôm ấy chiếc đồng hồ trở chứng trong câu chuyện của ông ta
Cô gái có cảm giác thật kỳ quặc
Muốn lấy đôi tay, bẻ vỡ ra, xem lúc ấy ông nghĩ gì
Cô gái đặt chiếc điện thoại sát gần mắt
Chụp lại câu chuyện mà cô vừa nhìn thấy
Hàng mi trên hơi dài che khuất
Cô rủa từng chiếc lông mi đã quá hiện thực
Che gần hết ánh sáng từ phía ngọn đèn
Và hai mí mắt
Đã nhốt nỗi buồn trong đêm

Cô bắt đầu tìm bóng đêm
Bóng đêm bây giờ đang làm gì?
Cô đang ngửi thấy mùi bánh bột nướng thơm phức, có một ít đường và rất nhiều muối
Đôi mắt cô bắt đầu chui tọt vào đêm
Có mùi vị rất ngọt
Như là nước giếng
Mát, xanh và lành lạnh, có hương vị của trăng
Có mùi vị của tiếng cười vừa chui tọt vào họng
Hình như cô nghe có tiếng gì vừa rơi
Khe khẽ
Im lặng đi
Cô vẫn còn ngửi thấy mùi bánh bột nướng
Rõ ràng là không phải mùi bánh của thời thơ ấu của ông Seamus Heaney từ đất nước Ireland
Có cảm giác đôi chân của cô đang nhưng nhức
Cô đã chạy thật lâu
Để bấm ngón trỏ vào màn hình điện thoại
Có gì trong đôi mắt
Vừa rơi?

 

22. Hộp ruốc khô của Lê Vĩnh Tài

 

Tháng tư, chàng thi sỹ đang viết tên mình lên hộp ruốc
tháng tư này chứa đầy chất tạo nạc
nỗi buồn không cần ghi hạn sử dụng
để quá đát mấy chục năm
dài như sự chờ đợi với nàng

Tháng tư này chàng thi sỹ thở dài nhiều hơn
không muốn dùng rượu để rửa
nỗi buồn lỗ chỗ trên gương mặt
không phải thời chiến tranh
mà thi sỹ nhìn hạt sương phố núi giọt dài như viên đạn
vậy nên chàng hay muốn
ngắt câu
chấm xuống dòng
ngắc ngứ
đứ đừ
như thể đè lên đêm tối đến ngột thở
đến năm thứ 41
mà chàng muốn đặt ngược để được ngắm gương mặt nàng gầy hơn trăng rằm

Tháng tư này những những dòng chữ của thi sỹ vẫn mơ
mù mờ
cứ tiếp tục nhả sương
trên phố núi
Tháng tư này hơi buồn
đúng là chàng thi sỹ chẳng nghĩ ra việc gì chăm chỉ hơn
bằng việc ngắt dòng
giã chữ
cho đến khi bài thơ nở
bung trong hộp ruốc

 

23. Kẻ chăn Trăng

Là chuyện thuộc về một trăm năm trước

(gửi nhà thơ Hoàng Vũ Thuật)

 

Biển đã không mơ đêm nay
Sau cú nhá máy vào lúc nửa đêm
Những con số được chép lại trong cặp mắt của bầy hải ly xếp từng lớp vào nhau
Đêm
Bung từng cánh sóng vào vùng Đá Nhảy
Có thể một trăm năm trước
Biển tắm gội với loài mây hoang thai
Chẳng lệch khắc giờ nào cả
Nên bây giờ có một gã thi sỹ muốn về quê đi chăn trăng
Phơi trái tim lạnh trên ngọn cây thập giá gần bờ biển
Gã thi sỹ giăng đôi mắt từ Lệ Thủy đến phía tây sông Kiến Giang
Những đứa trẻ bây giờ đã ngủ yên trong những ngôi nhà lúp xúp ở thị trấn nhỏ
Có đứa vừa chép miệng tiếc nuối đám mây hồng vừa bay khỏi thành Cổ Lũy
Sợi dây cũng vừa thoát ra khỏi những đốt tay kẹp chặt
Buồn vừa rụng theo
Năm bảy lóng
Gã thi sỹ đã không còn giăng được thêm
Ngược về phía bên kia thành Cổ Lũy
Gã bắt đầu dùng miệng mà bứt trăng
Từng sợi
Từng sợi
Gã bứt ra từ trái tim rất lạnh trên kia
Trái tim nằm cuộn tròn từng sợi len gió
Lạnh quá
Thi sỹ cuộn tròn trong thơ
Siết chặt
Trăng vỡ chìm mây mắt

Trong một đêm như đêm nay
Không có trăng
Tôi nghe người chị kể lại
Hôm ấy có hai mươi tám mảnh trăng vừa bay đến biển Quy Hòa

 

24. Hoa pháo

(trong đêm giao thừa Bính Thân)
gửi nhà văn Nguyễn Đình Chính

 
Đêm nay hoa pháo vừa rơi trong ngôi nhà sàn gió ở Vĩnh Yên
trên nụ cười của lão bảy mươi mốt tuổi, đang nhắm rượu với những con chó ngồi trên ghế cạnh bàn
Lão nghe thấy tiếng pháo hoa vừa rơi, lưu lại niềm vui trẻ thơ trên cỏ
nụ cười mãi xanh cho đến khi mái tóc phủ màu tro
những niềm vui vừa rơi, đỏ vàng xanh sáng
họ kéo nhau lại gần trong những cái chòi lá
vi vu cười
đêm giao thừa thức trắng nợ vành môi
Lão thật nhớ người bứt cỏ non nhắm rượu
rồi khề khà với mùi của hương trời để hát vang “người Hà Nội”

Đêm nay pháo hoa rơi
Lão bảy mươi mốt tuổi vẫn đang nhắm rượu và không còn làm thơ ngọt ngào như nước suối
có thể lão đang cố hình dung về nàng thơ thuở hai mươi mỏng manh như sợi nắng
đang gùi những câu chuyện thần thoại lên nương ̀để cùng hát cho nhau nghe bài ca vỡ đất
những đôi mắt màu đất ướt
những đứa trẻ con nhuộm màu đất ướt
đang neo vào bài thơ

Đêm nay tiếng pháo hoa rơi
5, 10, 15, 20 phút
Lão ngồi uống rượu và nói chuyện với chiếc kim đồng hồ
Những con số điểm trên mái tóc lão nỗi buồn lốm đốm
Lão vẫn giữ khư khư, chẳng chịu chia nỗi buồn với lũ chó
Đêm nay tiếng hoa pháo rơi trong ngôi nhà sàn gió
những bài thơ cũ giật mình nghe tiếng mọt
vỡ

 

25. Kỷ niệm đã nói dối

 

Kỷ niệm đã nói dối
khéo léo uốn cong lịch sử
những phiên bản nằm
trên trục xoay trái đất
chờ sao chổi chứng thực về lời ngoại cảm trên những đốt xương rùa

Kí ức không nói dối
rằng thông chìm dưới cội
màu xanh đã mọc lên những chiếc kim
thêu trên bầu trời
hình ngôi sao bị vỡ

Có nhiều kí ức không nói dối
chúng chẳng nhớ gì trong một cái chớp mắt
chúng bước đi và bao quanh cái nghèo hay giàu có
không phải từ điệu khiêu vũ của đám mây

Kí ức không nói dối
chứng thực trên nỗi buồn bị tru di



26. Câu chuyện của hắn

 

Hắn ngồi họa hình
lí tưởng treo trên mặt trăng đỏ
lênh láng trang sách
đôi tay mềm nhũn như con đỉa hút máu
chúng bị chặt thành ba khúc
vẫn sinh sôi
hắn vẽ cái vòi
hút máu

Hắn đặt mặt trăng đã chảy trong cái va li
vơ vội mấy rẻo thừa còn sót
và đi
đến nơi cao nhất của đỉnh đồi
hắn tạc tượng
cái vòi hút máu

hắn đợi
vài trăm năm sau ở đấy
nở những khóm bạch mai
chờ chuyển màu trinh khiết

Hắn quì bên cái vòi
hắn nói
hắn cần tưới máu tươi
như mặt trăng đỏ
một ngày
hắn sẽ hóa thành
hoa bạch mai

 

27. Chẳng có gì để lựa chọn

 

Tôi đến thăm em, em kể, thều thào qua nửa gương mặt và một chân bị dập nát

Một còn lại em giấu đi

Em còn giữ lại nửa thân thể này không để chiếc xe ben nghiến nát giữa trưa đầy bụi sạn

Tôi nghe thấy rất nhiều con số trách móc

Không thể đếm hết

Không thể trách con đường chật chội hơn

Không thể trách những cái chết nhiều hơn chiến tranh

Nỗi đau đớn như là ánh trăng xanh đang chảy qua rằm tháng bảy

Trò chuyện với cô hồn


Chẳng có gì để lựa chọn

Khi đêm đã bện chặt giấc mơ của cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi

Chẳng có gì để lựa chọn

Tôi không muốn nhìn lâu hơn vào mắt của em

Chúng như là đêm

Đang gào thét

Rõ ràng là chúng cố tình xô lệch

Nụ cười em

Rơi

Trong những ngã tư bóng tối

Em còn nhớ được gì về đôi tay thắp nến

Lung linh

Chẳng có gì để lựa chọn

Khi tháng tư vội vàng đổ dốc

Tôi chẳng lựa chọn được gì trong từng câu thơ của Tagore bị dập nát

Tứa mùi cánh hoa hồng

Tôi chẳng lựa chọn được gì giúp em

Đêm nay

Ngoài những câu thơ Kahlih Gibran và nụ cười đã vỡ

Ở đất nước này

 

28. Chờ đợi

 

Đã qua rất nhiều mùa hè
Bạn đã lập trình thời gian những chờ đợi lớn lên
Thoát khỏi tiếng ve ran và mùa phượng cháy
Bạn sẽ chờ đợi cho đến khi bạn có thêm những đứa trẻ để không còn thức khuya vì bóng đá
Bạn sẽ chờ đợi cho đến khi không thấy còn mang mác với mùa lá rụng sau vườn
Bạn sẽ chờ đợi cho đến khi đuôi mắt mọc thêm những lớp nhăn
Bạn sẽ có thêm vài giờ cho sự nuối tiếc mỗi ngày
Chờ đợi cho đến khi bạn bỏ thói quen
Bạn sẽ chờ đợi cho đến khi thời gian rũ như một xác chết
Chờ đợi cho đến khi cuộc tình sợ ly hôn
Chờ đợi giữa ngày trời oi bức để được đi dưới bóng cây xanh
Sẽ chờ đợi đến kỳ nghỉ hè
Chờ đợi cho đến khi bạn tìm thấy sự thi vị từ tiếng ve
Như bài chờ đợi nguồn cảm hứng
Bạn vẫn tiếp tục chờ đợi như thế
Cho đến khi bạn có thể được nghe các bác sĩ
Nói rằng bạn còn được chờ đợi thêm sáu tháng
Bạn sẽ được chờ đợi mãi mãi
Cho đến khi chiếc quan tài
Nói cho bạn biết sự mục nát

 

29. Điểm dừng của chúng ta 

 

Điểm dừng của chúng ta

Là những biểu tượng về thời gian chấp chếnh

Bình minh và hoàng hôn

Không hề phân chia ranh giới cho điều hoài vãng

Điểm dừng của chúng ta

Là điều bất tận

Có thể dài hơn nỗi buồn

 

Điểm dừng của chúng ta

Bên dưới những dấu chấm phết ngắt quãng

Chấm phết trên gương mặt

Bên dưới những tán ô

Loang lổ

Giá như những giọt nước mưa đừng rơi sáng nay

Ban mai sẽ mở cho tôi một điểm dừng dưới vòm trời đang di chuyển
Sẽ là những bóng người đang đổ qua những khoảng thở màu đỏ xanh vàng trên cột đèn đường

Sẽ là những ngọn nến lung linh

Sẽ là sự tan chảy mùi thơm của hoa huệ

Sẽ là thời gian của những cánh hoa mỏng manh màu trắng

Sẽ là những điều nghi hoặc

Sẽ là lời cầu nguyện nhuốm mùi trà

Sẽ là đôi mắt thiền vị trong mùi sương khói

Sẽ là đôi bàn tay đầy những nếp nhăn

Móc lên chiếc ô hứng nhiều cơn mưa mùa trước

Sẽ là ai đó đang đi qua

Giá như người dừng lại

Để nhìn thấy điểm dừng của chúng ta đang đổ dốc

 

30. Mất tích

 

Những bông hoa mà bạn vừa đặt lên sự rệu rã
trong chiếc bình
như chuyện thành phố chiều nay xôn xao
về một sự mất tích
chỉ là một sự cường điệu
về đám đông
đang bò lên từng bậc thang âm của chữ viết
sự ồn ào đóng khung
trong đôi mắt chiếc thuyền mịt mù giữa biển
những giọt nước mắt sẽ thấm vào đá khô
thấm vào chiếc bóng của thành phố
những khu nhà mồ
bên dưới những thân cây ruỗng
như bạn thử nằm trên mặt nước
nỗi sợ hãi sẽ trôi về phía đại dương
và sự mất tích chiều nay không có một lời hẹn trước
của nỗi buồn
chia tay với những cái bong bóng gió
của lũ trẻ con
đang xoay xoay đôi mắt
chúng loay hoay
về sự mất tích của những vì sao


Những bông hoa mà bạn vừa đặt lên sự rệu rã
đã rụng tàn chiều nay
không có những chiếc bong bóng gió