Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Inrasara: Từ 24.000 tiến sĩ đến chuyện… Đàng Ngọc Thủy

[Chuyện Đàng Ngọc Thủy kì cuối. Bàn thêm về sự lên tiếng]

(Rút từ facebook của Inrasara)

 

Hai sự thể có gì liên can không? Tưởng không, nhưng có.
Cá chết, quần chúng chờ cơ quan hữu trách cho biết nguyên do. Chờ hết thấu, mọi người kêu réo 24.000 tiến sĩ đâu rồi? Kêu, để báo động thảm trạng giáo dục VN thì đúng. Còn ở đây, là kêu sai. Sai, bởi kêu bao đồng, trật mục tiêu. Trong khi mục tiêu phải là: Tiến sĩ ngành hóa-sinh trong Bộ Công nghệ & Môi trường; kêu trúng đích hơn phải là: Quan đầu ngành Hà Tĩnh: Tại sao ống xả Formosa duyệt một nơi, làm một nẻo?...
Chuyện Đàng Ngọc Thủy, các bạn Cham cũng réo tiến sĩ, trí thức, nhà nghiên cứu, các người ăn nên làm ra... Hai chuyện khác nhau, nhưng trật mục tiêu theo cùng kiểu.

1. Trước hết xin bàn về bình luận của nữ sĩ Mylan Che Chế Mỹ Lan.
Về bài “Đòi người, làm gì?”, ở phần Đại biểu Quốc hội và các cơ quan đại diện Dân tộc thiểu số, CML viết: “Đợi đến mấy người này đòi, chắc em Thủy qua thế giới bên kia rồi. Những người gọi là đại diện cho dân tộc Cham đâu có tiếng nói cho Cham bao giờ. Một lũ bù nhìn”.
Đúng! Tôi hiểu CML. Hai nhiệm kì rồi, và nhiều năm trước đó nữa, họ có làm gì ra hồn cho cộng đồng đâu, mà kêu, mà đợi? Dẫu sao, theo tôi, ta vẫn cứ kêu, kêu nhưng KHÔNG ĐỢI. Tại sao?
Họ là Đại diện chính thống cho Cham [dù là “bù nhìn”], do Cham bầu lên [dù là bầu lấy lệ], mình cần thông tin cho họ biết. Không phải cầu may, mà để đánh động: Chúng tôi đã cho ông/ bà biết rồi đó nhé. Thứ hai, báo cho biết để thách thức sự vô cảm của họ, phần nào – nếu được: lay động lương tri của họ; đồng thời để rèn giũa sức kiên trì của ta, và nhất là để nhắc ta chớ ảo tưởng.

2. Về trí thức. Ta càng không giận lẫy. Giận lẫy chẳng giải quyết được gì cả.
Khi gặp vấn đề, quần chúng luôn ngóng về giới trí thức, những nhân vật có tiếng, chờ đợi tiếng nói của họ. Ở đâu cũng thế. Vậy trí thức Cham là ai? Thái độ, quan điểm họ thế nào? Ở chỗ quen thân, tôi có thể phân thành phần này làm mấy loại sau, tuần tự:
- Dạng chỉ đam mê chuyên môn, vô tư với các vấn đề xã hội.
- Dạng lo sợ cho nồi cơm, biết nhưng không dám nói.
- Dạng không quen suy nghĩ chuyện xã hội, sẵn sàng thuận theo (như kí phản đối) nếu có ai làm sẵn. Dạng này tuy chuyên môn giỏi nhưng yếu về lí luận, có tham gia lên tiếng, chỉ rối chuyện thêm.
- Cuối cùng là dạng trí thức dám nói và biết nói.
Nghĩa là còn lại RẤT ÍT. Xã hội nào cũng vậy thôi. Thế nên, không cần thiết mỉa mai hay oán trách trí thức. Làm vậy, cộng đồng càng phân hóa, họ càng xa rời quần chúng hơn. Còn nếu muốn phê phán, nhắm vào kẻ cơ hội, hai ba lưỡi mới trúng mục tiêu.

3. Kinh nghiệm của tôi
Vụ Kháng thư Điện Hạt nhân, hầu hết trí thức Cham quen thân với tôi không kí, tôi chưa một lần phiền trách họ. Riêng thầy Tỷ khi biết chuyện, nhắc tôi sao không nói cho thầy biết. Tôi nghĩ đó là chuyện “phản động” hơi to, nên trí thức nào biết [trí thức đúng nghĩa là người biết] thì nấy lên tiếng hay kí tên là tốt hơn. Thông tin, không khéo tôi bị quy vào tội tuyên truyền chống phá, tội lắm.
Vụ Ghur Bini làng Boh Dơng, là vấn đề hợp ý Đảng lòng dân, nên tôi “dám” nhắc bác Hổ nhờ nhạc sĩ Amư Nhân viết bài [bởi đó còn là vấn đề của làng anh], tôi đăng lên web để tạo thêm sức nặng. Đợi mãi không thấy. Nhưng tôi không hề oán trách anh ấy.

4. Khác
Trí thức là kẻ lên tiếng/ góp tiếng nói. Nhưng có thể do mãi ngồi bàn giấy, ít quan tâm đến xung quanh nên nhiều vụ việc họ không hay. Thay vì trách cứ, tốt hơn khi hữu sự, ta hãy thông tin sự vụ đến họ – đích danh, chớ có kêu bao đồng.
Không bạo động. Bài học lịch sử thời Hậu-Minh Mệnh ta nằm lòng rồi: rước họa vào thân là chính. Thái độ và hành xử của các bạn trẻ về Chuyện Đàng Ngọc Thủy vừa qua là đúng mực: kịp thời, ôn hòa nhưng quyết liệt, rất đáng gương sáng.
Cuối cùng, theo tôi ta không phê phán hay tố cáo chung chung. Phê phán “chế độ”, “cộng sản” thì vô số người làm rồi, làm vô số lần ở vô số nơi rồi, ta không cần thêm nắm cát nhỏ vào sa mạc. Mà chỉ đấu tranh cho chuyện cụ thể, phê phán về thái độ và cách hành xử cụ thể đang diễn ra.

Tạm kết ở đây được rồi.
Kajap karo - Thuk siam.