Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

VĂN HÓA NGU & THAM



Mỗi năm Việt Nam chi 1,8% ngân sách nhà nước cho các dự án, công trình văn hóa, trong khi Hàn Quốc chỉ chi trung bình 0,6-0,8%. Song kết quả thì hoàn toàn trái ngược. Trong khi Hàn Quốc đang vươn lên thành một thế lực văn hóa thì Việt Nam vẫn giậm chân trong vũng lầy. Chính sách văn hóa Hàn Quốc có 4 mục tiêu rất rõ ràng, gồm: i) phát triển cá nhân văn hóa (khai sáng cho từng cá nhân về văn hóa), ii) phát triển cộng đồng văn hóa, iii) Hàn Quốc như một khái niệm văn hóa; iv) Hàn Quốc như một cộng đồng sáng tạo; trong khi Việt Nam mấy chục năm vẫn cứ quẩn quanh với “tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc”, vừa mù mờ, vừa không biết hướng tới đâu. Mỗi năm Việt Nam đổ nhiều nghìn tỉ cho các loại tượng đài xấu như ma, các nhà văn hóa tỉnh, huyện, phường, xã mà chủ yếu để hát karaoke với cho thuê đám cưới, các loại đình, chùa với chức năng duy nhất là phỉ báng óc thẩm mỹ, trong khi để mặc cho bọn Sing, Đài, Thái sang Việt Nam săn lùng các tác phẩm và tiềm năng nghệ thuật với giá rẻ mạt. Cả nước chả có cái bảo tàng nghệ thuật hiện đại nào; nghệ sĩ tài năng thì phải lê la xin từng đồng tài trợ của nước ngoài. Gộp lại, tất cả các Quỹ văn hóa của bọn Anh, Pháp, Đức, Nhật, Hàn… ở Hà Nội mỗi năm chi ra cũng chả quá 1 triệu USD (20 tỷ) cho nghệ sĩ, chả bằng 10% một bức tượng “Ông Cụ” của cái tỉnh nghèo nhất Việt Nam dự định chi ra. Nghĩ mà buồn!