Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

Bệnh say quyền lực

(Rút từ facebook của Đỗ Ngọc Thống)

Nhìn tấm ảnh ông Cameron sau khi thôi giữ chức Thủ tướng, trở lại giữa đời thường; tôi cứ nghĩ không biết bao giờ ở xứ ta, khi rời bỏ quyền lực, các vị “tai to mặt lớn” mới có thể nhẹ nhàng, thanh thản như ông Thủ tướng nước Anh này nhỉ?

Khó lắm. Cứ thử tưởng tượng, khi các vị còn đương chức; từ mờ sáng đến tận đêm khuya, lúc nào cũng có kẻ chực người chờ; đi đâu cũng rước đón linh đình. Một bước lên xe, hai bước xuống máy bay. Mở mắt ra đã thấy nỉ non toàn những tiếng thưa lời bẩm, tiếng dạ lời vâng…ăn thì toàn cao lương mỹ vị, uống sâm nhung đủ loại trên đời…

Giờ về nghỉ thì hình như có gì khác lắm. Chẳng phải do thiếu tiền, thiếu miếng ăn, thức uống. Các vị thừa cả rồi, mà ăn uống đáng là bao. Nhà cửa chẳng phải lo, đi lại không thành vấn đề. Thế sao mặt ông nào trông cũng ủ ê, buồn bã? Tôi nghĩ, chắc chắn là các vị đang hẫng hụt vì thấy mất quyền lực. Nói bây giờ không ai nghe, quát cũng chẳng ai sợ…Suốt ngày chẳng thấy ai đến xin ý kiến hay ký cót gì cả; thấy cứ như người thừa, tồn tại một cách vô nghĩa, vô duyên.

Say đắm quyền lực là một thứ bệnh rất dễ mắc phải và khó chữa lắm. Nhất là ở xứ ta, những thói quen quyền lực hằn sâu trong nếp sống. Có ông lớn khi đã về hưu, đến sinh hoạt tổ dân phố, vừa bước vào đã giơ cao tay hua hua chào; người ta mời phát biểu, vừa đứng lên ông đã vỗ tay, trong khi chẳng ai vỗ cả. Không hiểu ông ấy có ngượng không? Rất nhiều ông to khác, về hưu rồi, khi bắt tay vẫn theo thói cũ: giơ bàn tay buông thõng cho người khác sờ vào. Mỗi khi gặp những bàn tay béo nhão, mũm mĩm, lạnh lẽo và vô cảm ấy tôi không khỏi rùng mình.

Rồi sau đó cứ thấy buồn cười, buồn bực, buồn nôn...