Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2025

Bao giờ người biết yêu người?

 Thái Hạo

Những vụ án văn chương nổi tiếng như Tây Tiến, Nhân văn - Giai phẩm, Màu tím hoa sim, thì chắc ai cũng biết (?). Nhưng đó chỉ là “muối bỏ bể”. Ở Việt Nam suốt hơn nửa thế kỷ qua còn biết bao nhiêu vụ án bi hài khác mà đến nay có lẽ chưa ai thống kê cho đầy đủ được. Một trong những vụ “ít nổi tiếng” như thế là “vụ án Về Kinh Bắc”.

Trang đầu bản chép tay Về Kinh Bắc của Hoàng Cầm

Chắc ai cũng biết bài thơ “Lá diêu bông” của Hoàng Cầm. Vâng, nó nằm trong tập Về Kinh Bắc, một bài thơ/ tập thơ như thế từng bị kết án “phản động”!

Thủ phạm của nó là nhà thơ của “Bên kia Sông Đuống” và đồng phạm là nhà thơ Hoàng Hưng. Cả hai đều phải đi tù.

Năm 1982, Hoàng Hưng, chỉ vì xin một bản chép tay tập thơ này từ Hoàng Cầm mà bị bắt, bị cho đi tù 39 tháng vì tội “phản động”! Một cuộc đời bị đày đọa, một gia đình rơi vào vực thẳm, nỗi sợ hãi bao trùm xã hội…

Nhà thơ Hoàng Hưng

“Hồi ấy, có một luồng suy diễn (không biết xuất phát đầu tiên từ an ninh văn hoá Việt Nam hay từ hải ngoại truyền về), cho rằng bài thơ ngụ ý: người nghệ sĩ/người dân (em) yêu Đảng (chị); chị vẽ ra một tương lai đẹp đẽ nhưng không có thật (“lá diêu bông” = chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản) để “em” đi tìm;nhưng “em” tìm mãi không thấy, trong khi đó “chị” bỏ đi lấy chồng (Đảng tọa hưởng lạc thú một mình) từ lúc nào! Để cho “em” cứ suốt đời bơ vơ gọi “Diêu bông hời, ới diêu bông!”.

Theo lời kể của Hoàng Hưng, “Năm 2002, sinh nhật thứ 80 nhà thơ Hoàng Cầm, vài đứa em thân thiết đến mừng anh, có cả Tướng Phạm Chuyên, Giám đốc Sở Công an Hà Nội. Ông ta nói: “Khi nhận chức ở Hà Nội, tôi đọc hồ sơ vụ VKB, thấy sao mà ấu trĩ quá!”.

Ngồi đọc lại những chuyện cười ra nước như thế này, tự hỏi, cái “ấu trĩ” ấy đã hết chưa, hay chỉ đang “tự chuyển hóa” sang những hình thức khác? Lại nghĩ, nếu những nhà đương quyền, từ an ninh, tuyên giáo, họ chịu khó đọc về những vụ án kiểu này trước khi ngồi xuống ghế, thì chắc chắn những bi kịch đã không thể tiếp diễn mãi như thế. Vì chúng quá kỳ dị, quá bi hài. Tôi có một lòng tin ngây thơ rằng, không ai có thể sau khi biết những việc như thế trong quá khứ mà vẫn có thể lặp lại nó. Nhưng họ vẫn lặp lại, có lẽ chỉ vì không biết?!

Mới đây thôi, người đang viết những dòng này cũng từng bị đánh vì... làm thơ!

Những nghĩ suy, vui buồn, sướng khổ của con người, là hoàn toàn tự nhiên và lành mạnh. Một xã hội chỉ có thể trưởng thành khi hiểu điều ấy, biết tôn trọng và biết nâng niu những tình cảm tự nhiên, nhân bản đó của con người. Không ai có thể sống được nếu cả đời chỉ được phép vui tươi, phấn khởi, “phơi phới dậy tương lai”.

Tết năm 1976, ngay sau ngày đất nước hòa bình, nhạc sĩ Văn Cao đã náo nức cất tiếng hát hạnh phúc: “Từ đây người biết thương người/ Từ đây người biết yêu người”.

Trong một trưa mùa đông năm 2025, ngồi nghe lại giai điệu của Mùa xuân đầu tiên, lòng tự hỏi lòng, Bao giờ người biết yêu người? Bao giờ…?

                                                                                                                                  T. H