Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

Có phải người nghệ sĩ lúc nào cũng hiểu rõ tác phẩm của chính mình?

 Tobi Trần - Giám tuyển Độc lập

Đôi khi mình tự đặt câu hỏi “Phải chăng có những ngộ nhận phổ biến trong giới nghệ thuật ở Việt Nam hiện nay là niềm tin rằng nghệ sĩ luôn hiểu rõ nhất tác phẩm của chính họ?”.

Niềm tin này khiến nhiều người mặc nhiên xem lời nói của họa sĩ như là “chân lý diễn giải” và xem mọi diễn giải khác, đặc biệt là của giám tuyển hay nhà phê bình như những cách nói “phụ”. Nhưng trong thực tế suốt chiều dài lịch sử nghệ thuật có một sự thật rằng rất hiếm có nghệ sĩ nào thật sự hiểu trọn vẹn những gì họ tạo ra.

Sự sáng tạo tự thân nó không phải là một hành vi lý trí mà là một xung động giữa vô thức và tri thức, giữa điều người nghệ sĩ biết và điều họ chưa từng biết rằng mình biết. Khi cọ chạm mặt toan hay khi cơ thể di chuyển trong không gian, nghệ sĩ vận hành bằng ký ức, cảm giác, trực giác và phản xạ hình ảnh, tất cả đều không tuân theo ngôn ngữ khái niệm. Chính vì thế, nhiều nghệ sĩ không thể hoặc không muốn diễn giải, bởi ngôn từ luôn đến sau hành động sáng tạo như một bóng hình cố bắt kịp bản thể đã trôi đi. Đây cũng chính là một điểm tựa ngụy biện (fallacy point) để một số họa sĩ lười biếng và núp bóng trừu tượng dựa vào.

Jackson Pollock từng nói:

“When I am in my painting, I’m not aware of what I’m doing.”

Đây là câu nói của Pollock trong “My Painting”, là bài phỏng vấn của Jackson Pollock với Selden Rodman, đăng trên tạp chí Possibilities, số 1, năm 1947–1948.

Nguyên văn của câu trên:

“When I am in my painting, I’m not aware of what I’m doing.

It is only after a sort of ‘get acquainted’ period that I see what I have been about.”

Pollock đã diễn tả trạng thái nhập định của hành động vẽ, nơi ý thức cá nhân tạm rút lui nhường chỗ cho trực giác và cơ thể.

Đây là một “state of flow” trước khi thuật ngữ này được định nghĩa và là nền tảng của triết học hành động trong nghệ thuật Mỹ hậu chiến: hành động chính là tư duy.

Trong phê bình học thuật, chúng ta có thể hiểu đây là một tuyên ngôn về “vô thức sáng tạo” (creative unconscious).

Mark Rothko thì cảnh báo: “Silence is so accurate.”

Câu này được trích trong cuộc phỏng vấn của Rothko với Selden Rodman, in trong sách Conversations with Artists (1957).

- Rodman hỏi: “Why don’t you ever explain your paintings, Mark?”

- Rothko trả lời: “Silence is so accurate.”

Rothko phản đối mọi diễn giải bằng ngôn từ, vì ông tin rằng ngôn ngữ làm sai lệch cảm xúc nguyên thủy mà tác phẩm gợi ra.

Câu này được xem như một tuyên ngôn về sự bất khả của ngôn từ trong việc diễn đạt cái siêu nghiệm.

Trong phê bình học thuật, đây là điểm giao giữa chủ nghĩa hiện sinh và mỹ học hiện tượng luận khi đúc kết nghệ thuật tồn tại không phải để nói mà để trải nghiệm.

Francis Bacon khi bị hỏi vì sao ông lại vẽ những khuôn mặt méo mó, cũng chỉ đáp ngắn gọn trong bài phỏng vấn vào năm 1966 cùng David Sylvester:

“I distort things deliberately...I want to create an image that disturbs reality.”

Nguyên văn Francis Bacon trả lời David Sylvester, 1966:

“You can’t be more real than distortion, because everything is distortion in a way.

I distort things deliberately because I want to bring the image closer to a fact of life.”

Ông không “thấy đời là méo mó” mà Bacon chủ động méo mó đời sống để vẽ ra sự thật bên trong nó.

Những lời này không phải sự né tránh, đó là một sự thành thật triệt để khi họ biết rằng ngôn từ không thể giam cầm cảm giác. Tác phẩm nghệ thuật, một khi đã được hoàn tất thì có thể xem như một sinh thể tự trị và vượt khỏi quyền kiểm soát của chính người sinh ra nó.

Chính vì thế, vai trò của giám tuyển và nhà phê bình không phải là phụ họa mà là khai mở những khả thể diễn giải mà nghệ sĩ vô thức để lại. Trong nhiều trường hợp, giám tuyển chính là người đầu tiên giúp tác phẩm “nhận ra chính mình” bằng cách đặt nó vào một mạng lưới ngữ cảnh bao gồm lịch sử, xã hội, triết học, chính trị hay thậm chí là tâm lý học hình ảnh.

Nghệ sĩ nhìn thấy tác phẩm từ góc nhìn bên trong rồi bộc bạch ra bên ngoài còn giám tuyển hay phê bình nhìn thấy tác phẩm bắt đầu từ góc nhìn bên ngoài rồi đi vào bên trong, như một cấu trúc ý niệm có thể được đọc, giải cấu trúc và tái cấu trúc. Hai hướng nhìn này không loại trừ nhau mà bổ sung cho nhau và chính sự lệch pha này mới tạo nên chiều sâu phê bình tác phẩm của một triển lãm đương đại.

Nếu nghệ sĩ là người khai sinh thì giám tuyển là người gợi mở cho tác phẩm biết nói, còn nhà phê bình là người đặt câu hỏi về ý nghĩa của tiếng nói đó trong bối cảnh con người hôm nay.

Ở Việt Nam, việc các triển lãm vẫn còn phụ thuộc quá nhiều vào lời nghệ sĩ khiến không gian phê bình trở nên nghèo nàn. Khi người sáng tác mặc nhiên được xem là người diễn giải duy nhất, nghĩa là không còn chỗ cho đối thoại của các góc nhìn khác và nghệ thuật dần trượt vào tự sự cá nhân, thiếu đi tầm khái quát xã hội và triết học mà nó vốn có thể đạt tới.

Nghệ sĩ không cần phải hiểu trọn tác phẩm của mình mà điều họ cần là tạo ra một hệ mở, nơi tác phẩm có thể được đọc, được cắt nghĩa và được thách thức. Khi đó, người giám tuyển hay nhà phê bình sẽ bước vào, không phải để “nói thay” nghệ sĩ mà để đánh thức những ý nghĩa mà ngay cả tác giả cũng chưa kịp nhận ra.

Bởi nghệ thuật rốt cuộc không nằm ở chỗ ai sẽ hiểu đúng, nó nằm ở chỗ ai dám đi sâu hơn vào điều chưa hiểu. Và chính ở đó, vai trò của giám tuyển hay phê bình trở thành một dạng tri thức khai mở, đánh thức những tiềm năng ý nghĩa mà ngay cả tác giả cũng chưa kịp nhận ra.

Đây là ý kiến và quan điểm cá nhân của mình, mời các nghệ sĩ hay họa sĩ vào phản biện hay đưa ra góc nhìn khác. Mình xin cảm ơn rất nhiều.