Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2025

“Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”

 Nguyễn Thị Tịnh Thy

Tiểu thuyết Hồ Dương của nữ tác giả Trường An xuất bản từ năm 2017.

Tám năm qua, ta đã làm gì, mà lại bỏ qua nó? Bây giờ, đọc rồi nhưng vẫn cứ thấy tiếc. Tiếc, vì mình đã lãng quên một tuyệt tác tiểu thuyết lịch sử trong tám năm. Và, nói như nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù: “Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”.

Tác giả tự giới thiệu mình sinh năm 198x. Vậy là, khi viết Hồ Dương, cô ấy mới ngoài 30 tuổi. Thật đáng kinh ngạc!

Am hiểu sâu sắc về lịch sử, triết học, văn hoá; trầm tư về những vấn nạn của nhân sinh; kỹ xảo tiểu thuyết trường thiên vào loại thượng thừa, Trường An đã mang đến cho độc giả một bộ tiểu thuyết lịch sử cuốn hút lạ lùng.

Hồ Dương công nữ là chị của chúa Nguyễn Phúc Ánh, cũng là vợ của tướng quân Võ Tánh. Trong cuộc nội chiến trường kỳ giữa nhà Nguyễn và Tây Sơn, nàng công nữ ấy trở thành chinh phụ, rồi thành goá phụ. Từ điểm nhìn của nàng, sự khốc liệt của chiến tranh, sự đen tối của những mưu mô, sự mong manh của sinh mệnh và chân lý “nhất tướng công thành vạn cốt khô” được thể hiện một cách đau đớn đến tận cùng.

Hai tập truyện dày với hơn 1400 trang chứa đựng sức nặng của lịch sử, kể từ khi chúa Nguyễn Ánh long đong lận đận ở trời nam cho đến khi thống nhất được giang sơn, trở thành vua Gia Long rồi vĩnh viễn nằm lại dưới chân núi Thiên Thọ. Đó là quá trình của thù hận, khát vọng, máu xương, đại nghiệp lẫy lừng của đàn ông và nỗi mất mát, tuyệt vọng, chơ vơ và đắng cay oán hận của đàn bà.

Năm tháng qua đi, máu xương của những kẻ tử thù cùng hoà vào đất mẹ. Họ đều là anh hùng – những người đàn ông anh hùng đã sống và chết trong rừng dao biển lửa vì khát vọng thống nhất giang sơn; những người đàn bà anh hùng vì lòng yêu thương, sự chờ đợi mỏi mòn và nỗi đớn đau câm lặng.

Trên mảnh đất đẫm máu xương ấy, bà công chúa già gieo những hạt giống còn sót lại của mùa cũ xa xưa. Những mầm cây đã mọc lên…

*****

Hồ Dương, Trường An, Nxb. Phụ nữ, 2017.