Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2025

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

 VỀ ĐÂU?      

 

mùi hóa chất thanh tẩy nồng nặc 

như một nhắc nhở

khoảnh khắc đã trôi qua

vĩnh viễn

 

buông tay

bước nhanh

không ngoảnh lại

ruột gan quặn thắt

 

tôi quá mệt mỏi

tách rời khỏi thân xác

bước xuống bãi đậu xe bệnh viện

như bước vào đám mây

dường như trời vừa tạnh sau cơn mưa

không biết phải lái xe về đâu

 

về đâu?

dưới bầu trời xám tro

cõi tịch lặng mịt mù không định hướng

vây bọc tôi trong cảm thức tê dại

 

một thoáng mùi nước hoa trong xe

có thể nào tái tạo đời sống qua quá khứ?

hay đã đến điểm không thể quay lại

như bầy hạc origami bất chợt vỗ cánh bay vút cao

để lại âm bản choáng ngợp trong sương khói đêm dài.    

 

NÉM VÀO TÔI

 

ai ném vào tôi

chút buồn chút vui

chút hoài niệm chút luyến tiếc chút hững hờ

không còn là một phác thảo dự cảm thầm lặng

 

nhiều khi tôi nhắm mắt

thấy mình bị cuốn trôi trên dòng cuồng lưu

tiếng la hét than khóc đinh tai

và rồi tất cả đắm chìm trong vòng xoáy ngợp thở

ngập ngụa tiếng ồn trắng trong bụng cá khổng lồ

 

không một lời độc thoại dù bâng quơ

tôi nằm cuộn mình như trẻ sơ sinh

ngất ngư sau cuộc thoát thai

nương náu trong tiếng khóc làm nhạc nền

cho một thời không lựa chọn

 

ai ném vào tôi

giấc mơ thì thầm trên khung bố không áp đặt

những mảng những mảnh bố cục cô đọng

đứt gãy trong hành trình biệt xứ

từ khoảng đời hun hút vời vợi tháng năm dài. 

 

KHÔNG KỊP NÉ    

 

chiết xong cành mai

chiết gia nằm ngửa thở khói

trong khoảng không vẩn đục

nghe thời gian ngập ngừng trôi

 

cũng ngần ấy cảm thức

ngán ngẩm cho cái bị rách

cái thúng thủng lỗ

quang gánh mẹ còn đây

ai ném vào tôi

 

không kịp né

quay quắt cuộc chơi hôm nay

ngấy tận cổ họng

chèn ép thanh quản

tiếng ho khàn đục đặc quánh đánh thức buổi trưa

 

tôi rị mọ lục lọi trí nhớ

chỉ còn năm ba mảng vớ vẩn bâng quơ  

ai thương hại quăng vào tôi

và tôi không kịp né

ngày cuối tuần trời mưa chưa đủ sao?

 

CÀ-PHÊ ĐÊM  

 

đêm trắng

cà-phê đen

áo xanh dừng bên cửa sổ

khe thời gian tùy tiện giãn nở

 

nghiêng mặt cắn vầng trăng khuyết

những mảnh vụn li ti lấp lánh trên môi

và vết sẹo nhỏ trên trán nàng

 

ngây ngất mùi hương tuyệt vọng

mang mang kỳ bí

bỡn cợt trên khung bố

nổi trôi giấc mơ hữu cơ không bố cục

 

ngóng đợi phiên bản thứ mười hai tháng này

trong thành phố với cuộc sống đa đoan

và phận người gãy vỡ.