Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2024

Thơ Lê Thanh Trường

RẤT SÂU PHÍA DƯỚI
 
kéo lại cổ áo khoác
nhìn ra trời một màu xám
mùa đông, con mắt co ro
 
tấm áo ủ mình lặng yên
không đủ che cơn ớn lạnh


 
có khối băng từ đáy sâu kéo vỡ từng lớp vỏ
không gian ngưng đọng quanh mình thành một lớp vỏ khác
không quen
 
muốn thả mình ra như lưỡi dao
xé đất đai mà ấu trùng một kiếp
chờ nắng lên tơi
chờ mưa thấm ngọt
chờ tiếng gọi kéo mình lên một nụ mầm
mở mắt nhìn lần nữa
 
nụ cười em khi gặp lại
xanh và thơm
xa rất xa khỏi mùa đông này.
                              (2016)
 
MUA RẺ MỘT NGÀY
 
buổi sáng đi qua đời người
cây dại lề đường nở hoa tím
gật gù chào tôi, cảm ơn ngọn gió.
 
tôi thường nghĩ về những thứ đi qua, lướt qua, vụt qua
và để lại một dấu hiệu trong một ngày giữa một đời
tôi mang theo tất cả mớ hành trang tỉ mỉ chạm vào đâu cũng nhói lên thương nhớ.
 
ngày tháng rụng rơi như lá thay mùa
những rụng rơi không trở về tuần hoàn trong đất đai
chất chồng lên mái đầu mỗi ngày lại cúi xuống
và tôi
mang theo tất cả mớ hành trang tỉ mỉ chạm vào đâu cũng nhói lên
tôi phải biến mình thành đất
những hột giống đã gieo xuống tôi đang chờ được tưới tắm
tôi ngước lên và cầu xin, thượng đế
và chạm mắt vào bông hoa tím lay động.
 
không, màu sắc đó đã qua
rung động đó, đã qua
buổi sáng đó, đã qua
ngọn gió đó, đã qua
những kỷ niệm, những vết sẹo, những chặng đường
tôi lướt qua tất cả và cầu xin, thượng đế
người đừng tin tôi, tôi chỉ là một ảo ảnh đang cố gắng.
 
điều đó gây một nỗi buồn xao xuyến
trong cuộc đời xao lãng và tình cờ
nếu thực có một nơi gọi tên như thế.


BUÔN MƠ
 
những giấc mơ
này có nghe không
có những giấc mơ khá bình thường
có những giấc mơ khác
khá nguy hiểm
có những giấc mơ khác nữa
không biết làm sao
lúng túng quá đi ạ
 
sao mình không sáng tác những giấc mơ
đặt vào giấc ngủ hàng đêm
để thức dậy thật tươi tắn
nghĩ rằng
chỉ là mơ thôi mà
rồi đi rửa mặt
rồi đi thay áo
rồi đi làm
những công việc mơ kịch liệt
tranh nhau một chỗ đứng trong giấc mơ sắp tới
 
sẽ ra giá
không có chỗ cho tất cả
dĩ nhiên
ha ha
mặc kệ thượng đế sẽ buồn rầu lắm
 
- ta cảnh báo ngươi một lần thôi nhé
thượng đế bất hý ngôn
điều ta nói đây không phải là mơ
chớ đầu cơ ảo tưởng!
 
làm sao mình biết được điều đó là thật?
 
triết lý của kẻ buôn bán giấc mơ:
giấc mơ là sự thật
và cái chết cũng bất lực đứng nhìn
khi không tìm thấy linh hồn nào bên dưới đồ sộ gia tài
từ những giấc mơ lợi nhuận.
                                                (2012)
 
F.BOOK
 
mấy ngày trước trên newfeeds
câu chuyện ông lò vôi và ông thần y
và ông thần đồng
mấy ngày trước song song
cô ca sĩ và chàng diễn viên
và bộ phim hốt bạc
 
mấy ngày sau
(mà thôi ngày nào cũng được
thời gian, đôi khi không có chỗ đứng
trong những cuộc đời biết sống hiện tại)
ông nhà văn mới qua đời
được xưng tụng như ổng mới đẻ ra hôm qua
 
ngày nào cũng nhiều quảng cáo
cũng có nữa ba ngón tay xứ burma
bọn lính săn người trên đường phố
máu tự do không chảy trong sách trong phim
có bọn điều tra viên tống người tù vô viện tâm thần
vì họ khinh chúng
 
những câu chuyện chung chạ với nhau
xí chỗ nhau như trẻ con chơi rượt bắt
ngón tay lướt trên smartphone như đấng tạo hóa
dựng lên những thế giới đựng linh hồn
bỏ lại những hình nhân dật dờ trong ảo tưởng tự do
 
ở một thế giới khác
người ta sưu tầm những viên đạn
chúng, là thứ duy nhất và cuối cùng
thực sự chạm vào tự do.
                                   (2021)
 

TRONG MỘT CHỚP MẮT
 
Mươi năm sau
May mà tao chưa chết
Không dám nói là còn sống
Con tao đã lớn
Hắn nói, ba
Ngồi đây, nói chuyện với con đi
 
Tao sợ lắm
Tao run rẩy
Lòng dạ tao choáng váng
Tao nghĩ, trời ơi, khoannn
Không khoan được, tao biết mà
Tao đã chờ
Như kẻ tử tù chờ bữa ăn cuối cùng
 
Sửa bộ làm cha
Tao đem tuổi lót xuống ghế
Tao nói, con
Ba nghe đây
Nhưng, tao vớt vát
Xưa nay cha con mình vẫn nói mọi chuyện mà
 
Không, con tao nói
Những chuyện ba từng nói với con
Là chuyện cha con mình
 
Con muốn nói với ba
Như thế hệ con nói với thế hệ ba
 
Trời ơi
Tao hụt hơi
Con ơi, để ít sau nữa được không
Tao nghĩ
Miệng tao nói, ừ
Ba nghe đây
 
Tao định nói, ba xin lỗi
Trước khi con nói bất cứ điều gì
Nhưng, tao hụt hơi
Ba nghe...
 
Con tao nhìn tao
Nó nhìn tao
Nó nhìn tao
Tao
Cúi đầu
Tao nặng quá
Tao không nhìn lên nổi
 
Nó đặt tay quanh cổ tao
Nó hôn lên trán tao
Nó cười, tao liếc thấy
Mắt nó loang nước
 
Ba, nếu không có con trên đời này
 
Không có con trên đời này
Tao chưa kịp hiểu điều nó nói
Không có con
Ui chao tao hốt nhiên
Tao cuống cuồng hy vọng
Tao điếng người
Nếu không có con
Không con ơii
 
Thì,
Nó nói,
Bây giờ ba ở đâu?
                   (2022)
 
NGÀY CÚI XUỐNG
 
Không biết rồi đây có phải một bài thơ không
Vì hôm nay sinh nhật
Tôi thấy mọi điều đều rất thơ
Cơn mưa làm ướt buổi sáng
Một ngày âm u ngồi ngáp vặt cháy khét quán chè
Đôi giày vải mua vội với giá rẻ nhất để chìu lòng khách hàng muốn đứa culi cũng phải chảnh chu
Những lời chúc và những icon động đậy
Vài lời tâm tình chán ngán của đồng nghiệp cũ và mới, cuộc mưu sinh thật khó khăn
Bữa trưa bị lỡ và cái bụng cồn cào về chiều
Tôi không thích tất cả những thứ đó
Nhưng chúng vẫn rất thơ
 
Tôi nghe mình đang thở, và cơn đau lưng nhắc tôi về những cơn đau khác
Tôi liếc nhìn mình trong tấm kiếng nhỏ, thấy má hóp và nếp nhăn
Hai con mắt sâu hoắm vực tôi lên từ đáy cơn mệt mỏi
Tôi nén mình không reo lên giữa đường phố
Tôi thơ
Tôi hài lòng
Tôi chấp thuận
 
Nhưng tôi nhớ những người đã chết
Họ không tìm an ủi trong thơ hay đau đớn
Họ đã đi xong quãng đường đời họ
Rồi chết đi và để mặc chúng tôi loay hoay với những vấn đề của sống
Những vấn đề của chết, họ cũng để mặc chúng tôi
Họ thật bình an và tự hào
Những người đã chết cho niềm tin của họ
Chúng tôi sống, lẽ nào không cần tới một niềm tin!
 
Tôi muốn tự mừng mình tuổi mới
Thật dễ chịu khi cứ thơ một mình, không phải mang lấy trách nhiệm nào nhân danh chúng tôi
Làm như những người chết, tôi cắt mình khỏi chúng
 
Nhưng tôi viết, cuối cùng tôi không dừng lại được
Tôi buộc mình vào với những tôi
Chúng tôi, rút cuộc là chúng tôi buộc ràng nhau
Bởi những niệm tình cờ hay đón đợi
Đã tìm đến tôi trong những icon động đậy hay lời chúc ngọt ngào
Tất cả, chẳng phải đều rất thơ đó sao?
 
Tôi cúi đầu trước ngày sinh của mình
Làm một lời chúc lành thường xuyên
Cho chúng tôi!
                                     (2022)
 
BÓNG MÂY
 
ê, mưa đi đâu đó
 
qua mảnh sân vài cái ghế con nín thở
cây dù che
 
mấy cục đá nghiêm nghị đứng ngâm chân trong bể nước
con rùa lội quanh leo trèo té chỏng gọng
mấy con cá đỏ cười vung đuôi
 
ướt lá trúc quan âm
buổi trưa nồng hơi đất
 
cái nhìn tao nhảy loi choi như lửa làm ồn cái quán đìu hiu
và cái đầu tao quay cánh quạt
mát qua người mà cuộn dây nóng bỏng cháy mất thôi
 
không trả lời mưa đi
quán vắng ngồi khô ngao ngán.
                                      (2014)

L. T. T