Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2024

Thơ Đặng Hồng Nam

TÌNH YÊU (3)

 

*

Nỗi đau anh ở đâu

Nỗi đau nằm ở tim

Tim anh nằm ở đâu

Tim anh em nắm giữ

Sao em hành hạ nó

 

*

Anh rất yên bình dù luôn nghĩ về em

Em đã rời vòng tay anh vĩnh viễn

Hay em vĩnh viễn nằm lại trong anh

 

*

Lỡ một lần trao tình cho anh

Em không cần phải bắt trái tim nhọc nhằn giữ lấy

Kệ nó thôi

Nó mãi cứ lung linh

Trong lồng ngực anh

 

*

Cách đây ba năm

Em nhắn tin cho anh

Hãy đến nhà em trước khi trời tối

Anh vượt qua năm quả đồi và ba quãng rừng

Kịp đến nhà em trước khi trời tối

Căn nhà em vắng ngắt

Chỉ có đàn gà đòi lên chuồng và mấy con lợn đòi ăn

Anh lấy thóc ở trong bao cho gà, lấy cám ở trong nồi cho lợn

Và ngồi một mình bên bếp lửa

Cho đến đêm

Không còn lấy một cành củi để đốt

Lửa trong bếp tàn đã lâu

Một cậu bé hiện ra sau cánh cửa

Bảo anh rằng hãy về đi

Anh lại vượt ba quãng rừng và năm quả đồi

Trong đêm đông lạnh buốt

Từ bấy đến giờ

Ngày nào anh cũng mong

Em nhắn tin cho anh

Hãy đến nhà em trước khi trời tối

 

*

Màn đêm buông xuống

Tôi đi theo con đường ven biển

Rồi lên một quả đồi

Lưng chừng quả đồi

Nhà nàng ở đó

Nhà nàng có một mảnh vườn nho nhỏ

Một bộ bàn ghế mộc đơn sơ

Nàng luôn sẵn chờ tôi

Chỉ có tôi và nàng

Trong bộ bàn ghế ấy

Trong mảnh vườn êm dịu

Trong nhà mọi người xem ti vi

Không ai quan tâm gì đến chúng tôi

Chúng tôi lặng yên đối diện nhau

Không có nhiều lời để nói

Chỉ đến khi trong nhà tắt đèn, tắt ti vi

Trong vườn bỗng bật lên mấy tiếng tắc kè

Chúng tôi cùng lặng đi

Thấy lòng mình xao xuyến

Rồi tôi giã biệt nàng

Để hôm sau lại đến

Ba năm liền gần như thành nghi thức

Khi màn đêm buông xuống

Tôi đến nhà nàng cho đến khi nghe tiếng tắc kè kêu

Rồi giã biệt