Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2024

Khúc niệm cuối cho Trần Hoài Thư

 Nguyễn Thị Thanh Bình

 

 

Tôi vẫn bảo chưa muốn làm thơ điếu

Cho anh Trần Hoài Thư và Chim Yến dấu yêu

Chàng nghe rồi mắt kính buồn tê dại

Nhưng lùng bùng: “Anh chưa chết đâu em”

À thì ra… chỉ buồn vì nỗi sợ mồ côi vợ

Lính thám sát có ngại chết bao giờ

Tình chung thuỷ nên đi ”trùng” liền tháng

Chưa 49 ngày vẫn lảng vảng chờ nhau

Chờ nhau dắt tay nhau đến thiên đàng

Thiên đàng là đâu, nếu vào đó không gặp nhau chăng

Và như thế, khi Trần Hoài Thư tóc trắng vừa bay về

Nguyễn Ngọc Yến chị tôi chắc tóc bím vẫn đen tuyền đứng chờ sẵn ở cửa thiên đàng

Ơi thiên đàng như một hạnh ngộ diệu kỳ của những khúc tình sử thiên thu xán lạn

Ơi tình yêu ấy sao mà đẹp vô hạn!

Chả trách chàng vẫn mải miết dệt thơ tình cho nàng ở tuổi 80:

“… Tôi biết rằng em không thể chết

Mình phải sống, sống để giúp tôi được sống

Để ngợi ca sự linh hiển cuối cuộc đời”

Chả trách sau khi đặt nàng nằm xuống, chàng chỉ thu xếp vài tuần là mạnh dạn ra đi

Như để giã từ “Nỗi bơ vơ của bầy ngựa hoang”[*]

Mặc cho những ngân ngấn nước mắt dội ngược vào lòng của Thoại quý tử duy nhất, của anh Phiệt…

Thế nào chăng nữa, nỗi ly biệt trần thế vẫn quá lắm ngùi ngùi

Bạn bè thân thiết biết bao kỷ niệm nửa thế kỷ bỏ lại sau lưng: nào Phạm Văn Nhàn, Phạm Cao Hoàng, Lê Văn Trung ở quê nhà…

Này anh Thư, thôi từ đây xa vắng

Bạn xưa bạn nay xin vẫy tay chào

Nhắc nhớ anh Thư là nhớ cái chí tình mộc mạc

Như xâu bánh tráng của chị Yến cùng những giọt lệ thương tâm

Viện dưỡng lão New Jersey của phận đời lưu lạc

Và căn nhà thiếu dưỡng khí đàn bà u mặc một lần ghé thăm

Cũng là nỗi tình cờ thấy anh tiếp khách phương xa

Là vợ chồng tù nhân lương tâm Cù Huy Hà Vũ và Dương Hà

Cùng cặp đôi Hạ Uyên & Hoàng Long thân quen của Boston rủ nhau tìm gặp

Ơi sao hình ảnh một nhà văn/ nhà thơ lính chiến lão thành (kẻ mệnh danh người gìn giữ di sản văn học miền Nam) quá… đỉnh

Khi chàng hấp háy cặp kính cận dày cộm bắt tay niềm nở con trai nhà thơ miền Bắc Huy Cận

Một cuộc tao ngộ hiếm thấy của tấm lòng văn chương Cù Huy Hà Vũ

Ngưỡng mộ thật tình người khâu vá từng mảng, từng mảng văn chương miền Nam

Nơi mà cả hai đã thích thú ngắm nhìn từng trang sách, như những trang đời đã ngụp lặn, đã nức nở sống và đã qua…

Dưới một căn hầm tràn ngập sách báo le lói chút ánh sáng phục hồi trong thời đại mới công nghệ A Còng

Dù sao cũng cảm ơn ơn cuộc chứng kiến bất ngờ thi vị, mà có lẽ nhờ cuộc tha hương mới có ở đất khách (không phải sao?)

Và bây giờ khi nhạc đời đã tắt

Một trần gian lắm lúc ảm đạm đã không giữ ấm được chân người lại

Thôi cũng đành nói lời chia tay với ngựa hoang bờm xờm kiêu bạc phi nước đại

Trần Hoài Thư!

Vâng, người-đi-ừ-nhỉ-người-đi-thật

Hoài bão chí lớn và cuộc hành trình cũng vừa như chấm dứt… một cuộc chơi

Nơi xa kia hẳn là một cuộc nhàn du bất định

Chỉ cuộc phù trần nơi đây vưỡn xin tiếp bước…

Văn chương chữ nghĩa xa lăng lắc quê nhà

Rồi cũng cầm bằng như lời trần tình thả bay của gió có phải

Ngọn lửa đam mê trên đầu những ngọn bút viết cuối cùng cũng xin trả lại

Ơi những cánh chim bạt xứ vẫn lảo đảo bên trời lận đận

Dù gì chúng ta cũng đã mặc cả đời mình trong cuộc lữ này như thế… như vẫn…

Giờ thì coi như

Trần Hoài Thư là hạt bụi lóng lánh nhất

Đã khiến trái đất tuồng như cay mắt nhiều nhất

Khi phải nói lời vĩnh biệt

Vĩnh biệt hay chỉ là tạm biệt…

Thôi thì cũng xin thắp vội nén hương lòng

Cầu mong “ngựa hoang” yên nghỉ đời đời

Nơi… ngàn cao!


[*] Tên tập truyện đầu tay của Trần Hoài Thư.