Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2024

Thơ Giáng Vân

VIẾT NGẮN

1.

Buổi chiều gió lên.

Gió tưng bừng trên cây, trên lá, trên mái tôn. Gió thổi bức tranh giấy dó bay vèo. Gió thổi bật tung cánh cổng đang để ngỏ.

Khép chặt cửa phòng. Pha một ấm trà nóng và đợi.

Đợi gì không biết.

Nhưng ngày nào cũng vậy.

2.

Lôi một bức tranh cũ ra.

Lạ thật, mình đã từng thích những màu sắc này.

Táng lên cả một đám màu mới. Xóa hết bố cục và đường nét cũ. Có gì đó vỡ nát. Và có gì đó mở ra. Giống như một ngôn ngữ mới xuất hiện, ẩn chứa những khả năng biểu đạt mới.

 

 

download (8)

Tranh Giáng Vân, bức Trừu tượng, mực tàu & acrylic trên giấy dó, kt: 60x80cm, vẽ 2024

 

3.

Thở nhẹ và sâu. Và ngưng đọng cả không gian, thời gian. Trôi xuôi. Lơ lửng. Và chìm đắm. Cho đến tận bình minh.

Đó là quãng thời gian tuyệt đẹp. Nhưng không ai nghe thấy, nhìn thấy ngoài mình.

4.

Yêu là một trạng thái có thực. Nó đặt lên một thực thể với vô số trạng thái.

Âu yếm.

Dịu dàng.

Si mê

Cuồng điên.

Nhớ nhung.

Ghen tuông.

Tuyệt vọng…

Nó biến mọi mùa, mọi thời khắc trở nên sống động và đầy màu sắc.

Nhưng một ngày trạng thái yêu hết. Cái thực thể mà nó đặt vào bỗng hết nhiệm màu, trở lại nhàu nhĩ và tầm thường đến mức kinh ngạc.

5.

Tôi ngồi dưới gốc một cây táo. Bốn mươi năm trước tôi cũng ngồi như vậy. Lá táo rơi mơ hồ sau mỗi trận gió. Gió thổi vào cánh cửa đóng kín. Bức tường xám và loang lổ. Chủ của căn nhà và cây táo không còn nữa. Ông ấy mất tuần trước.

Tôi ngồi yên lặng và âm thầm khóc.

6.

Anh đọc đi đọc lại những bài thơ của tôi và thở dài.

Tôi hỏi anh sao thế?

Anh bảo, đọc thơ em anh ghen bạc cả tóc.

Đừng ghen. Thơ viết xong là xong, không còn gì đâu.

Thật hả?

Thật.

7.

Chị là một người bạn vong niên của tôi mà tôi rất ngưỡng mộ.

Tôi biết những người tình lừng lẫy, vừa ghê gớm vừa mê hoặc của chị và cả những lí do mà chị đã rời bỏ họ.

Đôi khi chị kể cho tôi một vài chi tiết buồn cười về họ.

Còn thì chị dường như lúc nào cũng có một vẻ lãnh đạm cố hữu, chỉ thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

8.

Buổi chiều mưa rây, cây hoa mộc góc vườn nhà chị bắt đầu tỏa hương thơm dịu và sâu.

Nó ở đấy đã rất lâu. Màu lá không xanh thắm, trông hơi cũ, hoa trắng li ti, không rực rỡ như các loài hoa khác. Có những đợt hoa nở trắng cả cây. Hương bay ra tận ngoài ngõ.

Chị là bạn tôi từ thuở chúng tôi còn là sinh viên. Chị thích hái hoa mộc ướp trà. Trà mạn ướp hoa mộc thơm nhẹ và dịu dàng. Đôi khi chị còn mang hoa mộc cho tôi và bảo, em ướp trà đi, thơm lắm.

Chị hay đi guốc mộc, búi tóc, vận quần lụa đen và áo hoa chấm li ti. Tôi bảo, sao chị giống hoa mộc thế…

9.

Ngày còn trẻ tôi ngủ rất hay mơ. Trong các giấc mơ có một kiểu mơ rất lạ. Đó là có một người đàn ông nào đó trong số bạn hoặc người quen của tôi tự dưng mặc váy. Thế rồi tôi tỉnh dậy, cảm thấy rất băn khoăn. Sau đó tôi bỗng nhìn họ kỹ hơn, thấy họ là lạ. Buồn cười là nhiều năm sau, tôi không hiểu sao tôi vẫn không quên những giấc mơ kỳ dị đó.

10.

Rét không chỉ là rét. Nhất là những khi đêm trời có trăng và trong lòng buồn bã. Tôi khoác lên người một cái áo ấm, quàng vào cổ cái khăn len và đi ra vườn. Đứng ở đúng góc tường nơi nhìn trăng rõ nhất. Nghe lạnh thấm toàn thân, lạnh từ từ, xao xác và thấm thía. Trăng trên cao dường như cũng lạnh và cô độc. Buồn cũng nhè nhẹ dâng lên. Lúc đó không phân biệt được đâu là buồn và đâu là lạnh. Linh hồn tôi hòa tan vào trăng, phủ lên những tán cây trong vườn tối sẫm.

Đã xa thăm thẳm tuổi trẻ điên rồ và kỳ quặc. Đôi khi nhớ lại vẫn thấy buồn thương.

G. V.