Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2023

Thơ Mỹ-một thời đáng nhớ (kỳ 6: Marilyn Hacker và Rafael Campo)

Khế Iêm

IMG-3e6d8d64c1dc0921aade4cafc486c98b-V_thumb

Marilyn Hacker

__________________________

 

DID YOU LOVE WELL WHAT

VERY SOON YOU LEFT?

 

Did you love well what very soon you left?

Come home and take me in your arms and take

away this stomach ache, headache, heartache.

Never so full, I never was bereft

so utterly. The winter evenings drift

 

dark to the window. Not one word will make

you, where are you, turn in your day, or wake

from your night toward me. The only gift

I got to keep or give is what I’ve cried,

foodgates let down to mourning for the dead

chances, for the end of being young,

for everyone I loved who really died.

I drunk our one year out in brine instead

of honey from the seasons of your tongue.

* Marilyn Hacker (born November 27, 1942) is an American poet, translator and critic. She is Professor of English emerita at the City College of New York.

 

 

ANH CÓ YÊU TRỌN VẸN NHỮNG GÌ

ANH ĐÃ RỜI XA?

 

Anh có yêu trọn vẹn những gì anh đã rời

xa? Hãy trở về nhà ôm em trong tay và

lấy đi cơn đau bao tử, cơn nhức đầu, cơn

đau tim này. Chưa bao giờ trọn vẹn như vậy,

chưa bao giờ em mất đi hoàn toàn như vậy.

Những chiều đông bóng tối dạt trôi vào cửa sổ.

Không có lời nào làm anh, anh ở đâu, bỏ

cả ngày, hoặc thức cả đêm hướng về em. Món

quà duy nhất em giữ hoặc cho là những gì

em than khóc, cống thoát nước thải ra nỗi thương

tiếc vì những cơ hội héo tàn, vì sự chấm

dứt lúc thanh xuân, vì từng người em yêu thật

sự đã chết. Suốt năm, em nghe, nước biển mặn

thay vì mật ong, lời tiếng bốn mùa biến đổi

của anh.

 

* Marilyn Hacker (sinh ngày 27 tháng 11 năm 1942) nhà thơ, dịch giả và nhà phê bình người Mỹ. Bà là Giáo sư tiếng Anh danh dự tại trường Cao đẳng, Thành phố New York.

 

Rafael Campo

__________________________

 

FOR J. W.

 

I knew exactly what I want to say,

Except we’re men. Except it’s poetry,

And poetry is too precise. You know

That when we met on Robert’s perch, I knew.

My paper plate seemed suddenly too small;

 

I stepped on a potato chip. I watched

The ordinary spectacle of birds

Become magnificent until the sky,

Which was an ordinary sky was blue

And comforting across my face. At least

 

I thought I knew. I thought I’d seen your face

In poetry, in shapeless clouds, in ice –

Like staring deeply into frozen lakes.

I thought I’d heard your voice inside my chest,

And it was comforting, magnificent,

 

Like poetry but more precise. I knew,

Or thought I knew, exactly how I felt.

About the insects fizzing in the lawn.

About the stupid, ordinary birds,

About the poetry of Robert Frost,

Fragility and paper plates. I look at you.

Because we’re men, and frozen hard as ice –

So hard from muscles spreading out our chests –

I want to comfort you, and say it all

Except my poetry is imprecise.

 

* Rafael Campo graduated from Amherst College and Harvard Medical School. He practices medicine at Beth Israel Deaconess Medical Center in Boston, Massachusetts. His writing focuses on themes that promote equality and justice for gay people, peo­ple of color, and working-class people.

 

GỬI J. W.

 

Tôi biết chính xác điều gì tôi muốn nói trừ

Ra chúng ta là những người đàn ông. Trừ ra

Đó là thơ, và thơ thì quá tinh xác. Anh

Biết khi chúng ta gặp nhau ở hiên nhà Ro-

Bert, tôi đã biết. Cái đĩa giấy của tôi hình

Như bất ngờ quá nhỏ; tôi dẫm lên một miếng

 

Khoai tây chiên. Tôi dõi theo sự chao liệng bình

Thường của những cánh chim, sự chao liệng trở nên

Lộng lẫy cho tới khi bầu trời, một bầu trời

Bình thừơng, xanh và thoảng thoát ngang qua tôi.

Ít nhất tôi nghĩ tôi biết. Tôi đã thấy khuôn

 

Mặt anh trong thơ, trong những đám mây không hình

Dạng, trong băng giá – giống như đang đăm đăm nhìn về

Hướng những hồ nước đông lạnh. Tôi nghĩ tôi đã

Nghe giọng anh trong ngực tôi, giọng nói thoảng thoát

Và lộng lẫy, như thơ nhưng tinh xác hơn. Tôi  

 

Đã biết hoặc nghĩ tôi đã biết, đúng ra là

Làm sao tôi cảm thấy. Về những con côn trùng

Xì xèo trong bãi cỏ. Về những cánh chim bình

Thường và ngu ngốc, về thơ Robert Frost, sự

Dễ vỡ và những chiếc đĩa giấy. Tôi nhìn anh.

Bởi chúng ta là những người đàn ông, và đông

Cứng như băng – gồng lên để giữ cảm xúc bên

Trong lồng ngực – tôi muốn an ủi anh và nói

Hết. Trừ thơ tôi không tinh xác.

* Rafael Campo tốt nghiệp trường Cao đẳng Amherst và Trường Y Harvard. Ông thực hành y khoa tại Trung tâm Y tế Beth Israel Deaconess ở Boston, Massachusetts. Tác phẩm của ông tập trung vào các chủ đề thúc đẩy bình đẳng và công lý cho người đồng tính, người da màu, và tầng lớp lao động.

 

(Còn tiếp)