Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 31 tháng 7, 2023

Thơ Đặng Hồng Nam

78639073_3505760362797286_8955848080289169408_n

                  Tác giả Đặng Hồng Nam

 

TÂM TƯ

 

Mùa xuân

Không có bão giông

Không có băng tan

Chỉ có nắng trong và rét ngọt

Những mầm cây cựa mình

Và lòng anh gào thét

*

Có một cái gì đó thật xa xăm

Ở một nơi trống vắng

Làm tim ta khát thèm

Hạnh phúc thật mong manh

*

Sáng Chủ nhật đẹp trời

Sau những ngày mưa phùn lầy lội

Đã tan hết u sầu

Tâm không mang ảo vọng

Ta thả bước dạo chơi

*

Chỉ có nắng trong

Không có gió cuộn

Sao tâm tư bị thổi tốc tung ra

Cõi lòng trơ hông hốc

*

Làm sao có thể

Đập vỡ tôi ra

Để thấy

Cái gì trong ấy

*

Sợi tơ nhện chăng

hai đầu ngọn lá

Ánh nắng mặt trời

sáng lấp lóa

Rồi một cơn gió

cuốn đi

*

Cũng là những giọt nước mắt khóc vì nhớ nhung

Nhưng hôm nay đã khác

Nước đã xuôi dòng con thuyền trôi nhè nhẹ

Ánh lửa lập lòe từ một phía xa xa

*

Tâm tư như một cái ống dài hun hút

Ta sợ sệt bước vào

Ta không biết đuổi tìm gì trong đó

Nhọc nhằn mỗi sớm mai

*

Có một vì sao trong không gian bao la

Đang vẫy gọi ta

Giục giã ta bay ngay tới đó

Biết làm sao đây

*

Nỗi buồn ở đâu

Từ một vùng xa thăm thẳm

Nỗi buồn ở đâu

Từ ngàn năm đã qua

Nỗi buồn ở đâu

Nằm ngay trong lồng ngực

Theo suốt cuộc đời ta

*

Những cơn gió

Lật tung

Cuốn đi tất cả

Tôi có gì đâu

Gió cuốn đi những gì tôi không biết nữa

Tôi còn gì đâu

*

Qua những căn nhà, những đường phố

Qua những cánh đồng, những dòng sông

Lên con tàu qua những đại dương mênh mông

Bằng đôi mắt qua những bầu trời vô tận

Dừng lại giữa khoảng không

Không có bầu trời, đại dương

Không có dòng sông, cánh đồng

Và cả những căn nhà, đường phố

Từ từ đã

Bây giờ đi đánh bóng bàn đây

*

Nhấc từng chân lê lết trong đời

Đường còn dài mà thân thì mệt mỏi

Biết bao giờ cho tới nơi

*

Đến đây thì đường mòn đã hết

Trước mặt là một dòng suối cạn

Dù suối cạn cũng không đủ sức bước qua

Có nên quay về theo con đường đã đi

Thôi nằm lại ngửa cổ ngóng những cánh chim bay ngang

*

Ôi trái tim nhọc mệt

Cần gì đòi gì cũng không biết nữa

Giá có thể ngủ

Ngủ một giấc ngủ thật sâu

*

Làm thơ

Vui thôi mà

Viết xong mấy câu

Buông điện thoại

Vừa cười vừa nước mắt đầm đìa

Uống thêm chén rượu

Ăn nốt bát cơm

Rồi lăn ra ngủ

Chiều tỉnh dậy

Xách vợt đi đánh bóng bàn

*

Lòng giếng đã cạn

Mỗi lần thả gầu xuống chỉ kéo lên vài ba giọt nước

Biết làm sao được

Tôi vẫn cần tưới cho một cái cây

*

Đi đi

Những ngôi sao cuối cùng trên bầu trời đang chạy trốn

Bạn phải tới được đó trước đêm nay

Nơi con rồng đang giữ trong tay một cô gái đẹp

Bạn không cần phải đánh nhau với nó

Mà chỉ đưa ra một câu hỏi và bắt nó trả lời

Nó sẽ không trả lời được câu hỏi của bạn đâu

Bạn đưa cô gái ra khỏi con rồng

Nhưng đừng bắt nàng phải yêu bạn vì lòng biết ơn

Đơn giản là bạn cần như thế

Đi đi

Những ngôi sao cuối cùng trên bầu trời không còn nữa

*

Bay lên đi

Hãy ước mơ điều giản dị nhất

Bay lên

*

Mò mẫm quờ quạng chắt chiu

Mong cho đủ sống

Ước có một ngày

Ngước mặt nhìn đời

*

Chiếc xe cuộc đời

Nhọc nhằn lên dốc

Chở một khối tâm tư

Ngày mỗi thêm đầy

Càng lên cao

Khối nặng càng muốn lao về chân dốc

Quá khứ

Tuổi thơ

 

Đ. H. N