Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2022

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

giả vờ sống

 

1. 

cái chết bâng quơ của con chim hồng

phải chăng là trò đùa thần kỳ man rợ

của loài quỷ chếnh choáng đêm hội trăng rằm

hay chỉ là kết thúc hiển nhiên

đôi chút thời thượng

cái chết bâng quơ như những vệt sáng chao động

vụt thoát về phía bên kia con lộ

đêm mãi miên man

áp đặt nhấn chìm tôi

trong khoảng trống bao la giữa dòng tri thức.

the-key-is-here-the-gate-elsewhere_1871_Victor-Hugo_thumb[1]

Bức The Key is Here, the Gate Elsewhere (1871) của Victor Hugo, nguồn: Wikimedia Commons

2.

bước ngoặt ngặt nghèo

đoàn người dắt díu chúi mặt vào bãi phế liệu

người chơ vơ khắc khoải trên thập tự giá

máu rỉ rả từng giọt từ dấu đinh mới đóng

cổ khát khô

ly nước cạn

ngụp lặn nổi trôi trong cơn mê nhiều cặn  ̶ ̶ ̶ 

trên dòng vẩn đục

nhìn đăm đăm cánh cổng

người người giả vờ sống

ngày dài đêm còn dài hơn. 

 

3.

mùi mồ hôi đặc sệt

quánh đọng từ chân lông

thấp thỏm tiếng kinh cầu lạc điệu

gửi lời vào buổi trưa oi ả đứng gió

người đứng bên này dòng sông rộng

bên này cuộc trần ai mênh mông

phút đứng tim dàn trải

tọa độ vô định

nghe thời gian vỗ thành sóng

nghe tiếng chim lạc bầy

khóc khan buổi ly tan. 

 

bước vào giấc mơ

 

lũ hề câm cất giọng ngâm nga

thổi đi thổi lại bài ca không lời

cố tình len lách vào giấc mơ tôi

 

hai mắt ngây dại chờ đợi

buổi sáng âm u trống vắng

không thấy mặt trời bên kia kẽ lá

cúi xuống hít thở mùi mục rữa phân hủy

tìm chỗ ngả lưng xin chút yên lành

 

ngày hạ chí bắt lửa đã qua 

tưởng như rất xa trong nhiều ngày tháng

bước chậm ngang khu vườn gập ghềnh cát đá

hả miệng nghe tim đập thình thịch

loạn nhịp bật ngửa ngỡ ngàng

 

đây là đâu? – có phải trạm xe điện ngầm?

băng ghế trống trông quen nhưng không nhớ

dáng ai lướt thướt trông quen mà quên tên

tiếng cười giòn tan pha lê vụn vỡ

hít thở đau nhói mùi ảo vọng mắc cạn 

 

buổi chiều lũ hề câm trở lại

phân phát những viên màu như kẹo

những viên thuốc bọc đường chừng như

phân lô giấc mơ / phân lô cuộc đời

chập chờn âm vọng réo gọi

bờ bên này? / bờ bên kia? 

 

ngập ngụa trên dòng huyền thoại vơ vẩn

một ngày lệch tâm điểm lềnh bềnh trôi

tôi chắp vá nối kết giấc chiêm bao đứt quãng  ̶ ̶ ̶ 

chợt thấy đời mình bắt chước giấc chiêm bao. 

 

chập chờn ngái ngủ 

 

kìa con sâu bụ bẫm trên nhánh cà

có biết không lâu nó sẽ hóa bướm

theo chu trình tự nhiên đã định

 

và cánh bướm nhởn nhơ trong khu vườn

vi diệu không khác thời hồng hoang

có biết trăm hệ lụy chực chờ giáng xuống

 

thời gian mong manh nhẩn nha trương phình

cơn giông đầu mùa đổ lạnh xuống thung lũng

lắng lòng nghe hạt sương oằn oại suốt đêm dài

 

trong cơn ho khan dai dẳng người ôm ngực thở dốc

chợt nhớ một thời trần trụi vướng mắc trong nhịp sống

một thời bồn chồn dứt khoát không thể đợi

 

một thời đã khóc và một thời đã cười

một thời lãng mạn bước ngang cây cầu có nhiều ổ khóa

treo khóa và ném chìa xuống mặt nước lung linh

(dù giờ đây chỉ là dòng chảy nhân tạo trong khu thương mại)

 

nhiều khi tôi chăm chú nhìn người

an vị trên bàn thờ

thấy đôi mắt bao dung rộng lượng

hay chỉ là ảo tưởng trôi nổi trong phố biển miền đông bắc

những ngày lạnh cóng cuối tháng mười

 

rạng đông vào thu âm thầm không động đậy

dửng dưng trong cơn mưa bụi

tôi chạy miên man trong tiếng thở u uất

rượt đuổi chụp bắt những giờ phút vung vãi hôm qua

ôm giữ bóng đêm tan dần dưới ánh đèn đường nhạt nhòa

 

và không chút ngẫu nhiên

cánh bướm khô ép giữa trang sách đột nhiên hiếu động

phút chốc thảng thốt đã bay vút cao vào hư không

bỏ lại buổi sáng mơ màng chập chờn ngái ngủ.  

 

(OCT 2022)

Quảng Tánh Trần Cầm