Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2021

Một buổi sáng lạnh

Liêu Thái

Mấy ngày nay trời chuyển lạnh

May sao tôi đã làm nhà

Căn nhà giúp giữ ấm

Và yên tâm lúc gió bão

Có thời gian để ngồi nhớ lại nhà cũ

Rách, dột, gió lùa…

Và tự dưng tôi rùng mình

Khi nàng nói rằng lúc đó mình còn may mắn

Hơn những người phải ngủ gầm cầu

Mưa tạt tứ bề

Họ biết chạy đi đâu

Đất nước này còn quá nhiều người ngủ lạnh

Có những gia đình người K’Dong, Tà Ôi, Cor, Mạ, Raglai…

Ăn không đủ bữa

Và người Việt ăn không đủ bữa

Nhiều, còn rất nhiều

Khắp các cung đường tổ quốc

Chỉ cần bạn rẽ ngang theo đường xương cá

Từ quốc lộ

Bạn sẽ gặp rất nhiều những gia đình

Sống dưới mái lạnh

Lạnh từ tâm hồn

Họ không còn biết cái lạnh

Bởi họ cũng là cây củi lạnh

Sưởi ấm mình bằng cách tự cháy

Đất nước còn những con người đói

Đói lương tri

Đói tự trọng

Đói tự ái

Đói suy tư

Đói mắc cỡ

Chúng chen chúc cửa quan

Công quyền như một trại cứu đói

Ăn không từ thứ gì

Từ những ngày mẹ tôi nằm viện

Nhìn những đám đông chen chúc chờ test

Tôi nghĩ rằng đằng sau việc này

Phải là thứ âm mưu nào đó

Bất chấp sinh mạng của dân tộc này

Bởi không có nơi đâu đáng sợ hơn những chỗ test

Dân xúm chùm như thú đói tranh ăn

Lắc léo, lạng lách, chen chúc

Để có được tờ giấy kết quả

Đi qua cửa khẩu tỉnh

Ra thành phố làm thuê

Những ngày lạnh

Tôi lạnh người

Ghê rợn

Bởi những gương mặt đạo đức sáng chói

Mới được tặng huân chương hôm qua

Vì có công với đất nước

Sáng nay bị còng tay

Với vài ngàn tỉ tiền từ máu dân

Được rút từ từ, êm êm mỗi người một chút

Thành một túi bự trên qui mô toàn quốc

Cái lạnh của lòng người

Khi quyền con người

Quyền làm chủ của các ông chủ Nhân Dân

Được định nghĩa bằng cơm ăn, áo mặc và nhà ở

Những thứ thuộc về tự nhiên

Được thu hồi và định nghĩa

Dân Chủ là đây

Những ngày lạnh

Tôi thương tiếng xe gầm rú

Của những đứa trẻ mới lớn không biết về đâu

Tôi thương tiếng chửi thề

Của người lao đồng cục mịch suốt đời bám ruộng

Tôi thương tiếng cãi nhau

Của đôi vợ chồng mới cưới thất nghiệp

Tôi thương tiếng chén bát động sóng

Của đôi vợ chồng viên chức quèn u ám

Đất nước có trăm ngàn nỗi thương

Khi tình thương đi vắng

Buổi sáng lạnh

Nàng pha cho tôi ly cà phê

Lẩm nhẩm hát

“Chiều đi qua đồi cao

Hát trên những xác người

Tôi đã thấy tôi đã thấy…”

Một buổi sáng lạnh

Tôi đã thấy…