Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

Thơ Ngô Xuân Thảo

GIÁC QUAN

Nàng đã đặt những ngày thơm cúc quỳ lên ghế mỏi

Xác thằn lằn năm ngoái

đong đưa hơi men

Mùi đêm ghé vào khung gỗ

làm quen với khói

Bóng đèn neon kêu u u

Con mèo vờn chụp bóng ngài trên vách

Giác quan nàng còn lại

gởi tin

trả lại chiếc nhẫn cho anh ta.

Đà Lạt, 04.11.21

 

CÁI LY

Ôi, cái ly uống rượu Riedel của tôi

Nó đã ngã gãy cổ trong đêm không để lại một tiếng động nào làm manh mối.

Bầu ly vẫn còn nguyên trong suốt còn lưu giữ khuôn mặt tôi vào một ngày cuối tháng mười bình thản lau rửa nó thật bóng loáng, chuẩn bị ăn mừng một cuộc tình tàn.

Bầu ly vẫn còn ngân cái tiếng vang có giá trị một ngày lương của tôi như nó đã từng ngân vang khi cụng vào răng tôi tuý luý.

Ôi, cái ly Riedel của tôi đã mất chân, nó không có thể giả vờ đứng một cách không vô dụng.

Tôi muốn lao đi mua ngay một cái ly khác để thay thế, mặc cho tiếng ồn ào không thành tiếng của những giáo điều lẩn thẩn về tinh thần tối giản cần kiệm.

Tôi cầm cái bầu ly và cái chân gãy lìa gắn lại. Không khớp. A ha, tôi đã chẳng thể nhớ cái ly đã từng cao bao nhiêu để mà ước lượng cái phần bay biến mất.

Tôi gắn cái chân và cái bầu ly lại bằng thứ keo nhựa ngả vàng được đốt nóng trong một cái súng có kiểu dáng hài hước đến nỗi người ta có thể bỏ ngay ý định tự sát khi nhìn thấy nó.

Tôi nghiêm cẩn rót và uống.

Trên cái ghế sần sùi vết cào của lũ mèo, tôi thấy mình mặc chiếc dầm vải xô giấu gót chân, đáp chuyến bay đến gặp anh ta và mang theo một cái kéo có tay cầm bọc da dê. Chộp lấy cổ tay anh ta, cắt phăng phần gấu tay áo sờn tưa mà đã làm tôi mòn đêm ngắm nghía đến cạn mùa.

Tôi trở về quấn cái gấu tay áo đó vào phần cổ gãy được dán tạm bợ của cái ly Riedel.

Nhưng giờ nó đã mang một cái tên khác.

Đà Lạt, 06/11/21