Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2021

Thơ Lê Thanh Trường

TUY PHONG

có phải còn đi

bàn chân lún cát

cuối đường này còn mấy cụm xương rồng

sao cứ quay lại hoài

nơi đó còn gì đâu

nhìn mặt trời chiếu xuống biển

ngậm sóng mà mọc đêm

uống tràn nức nở

nước mắt lân tinh

không có thật

thưa em ủy mị

muốn cười trên phù du ấy

vết môi cong như vỏ khô.

Tháng 5/2013

 

NỤ KHÓC

kẻ trộm lửa đeo xiềng mấy vạn năm

tảng đá lớn đã lăn bao nhiêu bận

tròn xoay, như hòn bi đồ chơi

trong tay một đứa bé búng ra

và định mệnh gõ vào trán người

một tiếng: cốc

trở về dưới mái nhà thắp đèn lên ngồi vào bữa cơm tối

người, người mãn nguyện xoa vết u nho nhỏ

nghe lanh canh tiếng trẻ cười trên đĩa ăn bốc khói

rồi trong đêm, bình thản

vòng tay ôm người đàn bà của mình

người, người nghe lanh canh tiếng xích xiềng

đã quen như không còn ở đó

ngày, và đêm, lăn qua nhau, và khổ nạn

là một chuyến đi dạo

xuống, và lên, một con dốc mòn

luôn có điều giấu kín

- một khi ngươi thôi tìm kiếm

đất bụi sẽ chiếm lĩnh hồn ngươi

trong giấc ngủ sâu

người buông khoé môi thật thà

tượng hình một nụ khóc

- hãy mở mắt ra và chiến thắng

lần nữa!

 

LTT